- Vậy cứ thử xem. Lão tử không xử lý được Như Lai, chứ chẳng lẽ còn không xử lý được ngươi?
Híp mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu từng bước lùi ra sau, kéo ra cự ly cùng hầu tử, bày ra giá thế nghênh chiến.
Thời này khắc này, chúng nhân bốn phía ngây ngốc mà nhìn, ai nấy đều bất giác nuốt khô ngụm nước bọt.
Chính Pháp Minh Như Lai đứng ở sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu bước chân loạng choạng, suýt nữa thì té ngồi trên đất, may có Địa Tạng vương gần đó vươn tay dìu đỡ.
Văn Thù khẽ khàng đi tới bên cạnh hai người, lẳng lặng mà đứng, đồng thời đưa mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu và hầu tử phía tiền phương.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện nên làm đều đã làm xong. Tiếp theo, chỉ cần an tĩnh chờ đợi kết quả tây hành.
Nơi xa, Huyền Trang mở to hai mắt ngơ ngác mà nhìn. Miệng môi hé mở, lại nửa buổi vẫn không thốt được tiếng nào.
Hắn mới là vai chính tây hành, nhưng mà, hắn làm gì được đây? Hai con khỉ kia, có ai nghe lời hắn đâu?
Đối với thế cục hiện giờ, vai chính là hắn sớm đã là thúc thủ vô sách.
*****
Đại Lôi Âm tự, Như Lai chậm rãi mở mắt, ánh mắt quét sang một bên.
Lập tức, Phật Đà bị hắn liếc tới vội khom người đi xuống bậc thềm, bước tới chính giữa đại điện, khom lưng hai tay hợp mười nói:
- Tôn giả có gì phân phó?
- Đi, thay bản tọa chuyển lời cho Chính Pháp Minh tôn giả.
- Đệ tử tuân mệnh.
Nói rồi, Phật Đà kia khom người hành lễ, rảo bước tiến ra ngoài điện.
Không lâu sau, Phật Đà nhún người, xung thiên mà lên. Bay vút về hướng Sư Đà quốc.
*****
Trong thần điện Nữ Oa, Tu Bồ Đề nhìn thân ảnh Nữ Oa sớm đã không có nửa điểm động tĩnh trong vách phỉ thúy, thở dài một hơi thật sâu.
Một tiếng bạo quát, hầu tử khua múa lên Thiết Can binh, thân hình hóa thành một đạo kim quang xông hướng Lục Nhĩ Mi Hầu.
Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu chợt giơ tay lên, hoành nắm Kim Cô bổng.
Khắc sau, khí lưu điên cuồng liên tiếp nổ tung, men theo mặt đất điên cuồng khuếch tán. Trong cơn cuồng phong, chúng nhân bốn phía vội nhắm nghiền mắt lại, đưa tay che chắn bão cát.
Ngay sau đó là một hồi tiếng nổ vang mãnh liệt. Hai đạo kim quang không ngừng giao thác trong phạm vi không đến mười trượng, như một mũi khoan khổng lồ, điên cuồng áp xuống. Nham thạch dưới mặt đất nháy mắt bị xé thành vụn phấn như đậu hũ, hóa làm tro tàn.
Chỉ sát na, nơi bọn họ kích đấu đã xuất hiện một hố sâu năm trượng, quy mô lại vẫn đang tiếp tục tăng trưởng với tốc độ kinh người.
Mặt đất run rẩy.
Kéo theo đó là từng đạo vết rách giống như dây mây điên cuồng sinh trưởng lan tràn ra khắp bốn phía, nháy mắt, đại địa vừa bị triệt để san bằng trong trường kịch đấu mới nãy đã biến thành ngàn vạn khe rãnh. Vô số sơn thể ầm vang tan vỡ.
Thời này khắc này, khác với dĩ vãng. Hai con khỉ không hề một đánh, một lui, hoặc giả một đuổi, một bị động nghênh chiến như trước. Mà cả hai đều thực sự vung ra hết sức, dùng tất cả lực lượng để chém giết, chỉ vì tranh giành thân phận vốn nên thuộc về chính mình.
- Ngươi không thắng được ta! Ta đã là Phật, đã có được thân thể hoàn chỉnh! Trong khi ngươi chẳng qua là đang lay lắt hơi tàn!
Thanh âm Lục Nhĩ Mi Hầu như sấm rền vang vọng giữa thiên địa.
- Ha ha ha ha! Thử qua mới biết! Cùng lắm là một chữ chết mà thôi! Lão tử có sợ chết bao giờ đâu!
Hầu tử cười lên điên cuồng.
Trong hố sâu, Thiết Can binh đột nhiên vọt lên như kình thiên cự trụ, xông thẳng ba tầng trời. Lục Nhĩ Mi Hầu nắm lấy Kim Cô bổng nhún người xảo diệu né tránh, hạ xuống bình địa không xa.
Một phút bình tĩnh ngắn ngủi.
Khắc sau, Thiết Can binh khe khẽ thu súc, Lục Nhĩ Mi Hầu xoay người lần nữa xông tới, trực tiếp đụng vào tảng đá bên cạnh hố sâu -- xuyên thủng mà qua!
Đúng vậy, trực tiếp xuyên thủng mà qua! Hắn không dùng bất cứ thuật pháp độn địa nào, mà trực tiếp dựa vào lực lượng cường đại của bản thân để xông phá nham thạch, đâm thẳng vào sâu trong lòng đất
Lập tức, cát bụi cuộn lên như một vòi nước suối phun trào, khuếch tán ra bốn phía.
Từng hồi trầm vang truyền lai.
Chúng nhân cúi đầu mà nhìn, nhìn mặt đất dưới chân đang không ngừng run rẩy, nhìn cát đá không ngừng nhảy vọt.
- Bọn họ đánh như vậy... Liệu có trực tiếp đánh tới Địa phủ?
Tiểu Bạch Long thấp thỏm hỏi.
Dương Tiễn mấp máy miệng môi, nói:
- Nếu đánh tới Địa phủ, sợ là trường tai nạn hơn sáu trăm năm trước lại tái diễn một lần. Thương sinh nguy rồi, đại năng lại chỉ nhìn mà không quản.
Nói đến đó, hắn không khỏi cười lên chua chát.
Tranh đấu giữa thiên địa này, Phật cũng tốt, Đạo cũng tốt, yêu cũng tốt, tiên cũng tốt, không quản chính tà đúng sai, đến cuối cùng, có lần nào mà đối tượng chịu khổ không phải là thương sinh?
Hai mắt Huyền Trang cúi gằm xuống, không thốt nửa lời.
Hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói:
- Nơi này, còn cách Linh sơn bao xa?
- Cái đó, nói xa thì cũng rất xa, nói gần... Kỳ thực lại cũng rất gần.
Tiểu Bạch Long thấp giọng nói.
Quay lưng, Huyền Trang mặt hướng trời tây, hai tay hợp mười, chậm rãi cất bước mà đi.
- Bần tăng, không cần ai bảo hộ. Tự mình bần tăng có thể đi tới Linh sơn, kết thúc hết thảy!
Chúng nhân chung quanh không khỏi ngây dại.
Xa xa, chợt có một sợi kim quang từ tây phương vội vã mà đến, hạ xuống trước mặt Chính Pháp Minh Như Lai.
Phật Đà tiến đến truyền lời đích Phật Đà khẽ khom người hành lễ, nói:
Khác với Thiên Đình, Linh sơn không hề là một tổ chức có cơ cấu nghiêm mật, trong tuyệt đại đa số tình huống, thậm chí còn không được tính là một tổ chức. Chỉ có thể xưng là một trường sở tụ hội tăng nhân thôi. Thế nên, đám Phật Đà từ Linh sơn tới chi viện Chính Pháp Minh Như Lai, trên nguyên tắc không cần phải được Như Lai đồng ý. Đương nhiên, dù là thế, Linh sơn cũng tồn tại cái gọi là “Phật chỉ”. Chỉ có điều Phật Đà nào cũng có thể tự hành quyết định tuân thủ hay không.
Chính bởi thế, đã trên vạn năm chưa thấy ban ra “Phật chỉ”. Giờ lại đột nhiên xuất hiện, chúng tăng sao có thể không kinh hãi?
Khẽ giãy thoát khỏi tay đang dìu đỡ của Địa Tạng vương, Chính Pháp Minh Như Lai run run vạt trước, khom người quỳ xuống, khấu bái nói:
- Chính pháp Minh tiếp chỉ!
Thấy thế, Phật Đà bốn phía đều quỳ xuống theo.
Chỉ thấy Phật Đà tiến đến truyền lời lấy ra một quyển trục vàng óng từ trong tay áo, vuốt mở, sảng giọng nói:
- Thiên Đạo Vô Cực họa hại lớn lắm. Chuyện sáu trăm năm có thể nói là vết xe đổ ngay trước mắt, không thể không phòng.
Nói xong, đám người bốn phía vẫn cứ vểnh tai lắng nghe, lại thấy Phật Đà tiến đến truyền lời đã chậm rãi cuốn lại quyển trục.
- Chỉ thế thôi? Hết rồi?
Một câu vô cùng đơn giản, thậm chí cả lạc khoản đều không có. Nhất thời chúng Phật Đà ngơ ngác nhìn nhau. Trên mặt Địa Tạng vương và Văn Thù cũng đều hiện đầy vẻ nghi hoặc.
Chỉ riêng Chính Pháp Minh Như Lai thoáng cười khổ một tiếng.
Có người nhẹ giọng hỏi:
- Ý… Ý gì đây?
- Ý vị sâu xa.
Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài:
- Thiên Đạo Vô Cực không chỉ Tôn Ngộ Không, còn có... Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lập tức, Phật Đà tại trường đều hãi nhiên.
*****
Đâu Suất Cung, Lão Quân cười hừ. Chén trà trong tay sớm đã lạnh ngắt, song vẫn chưa uống ngụm nào.
- Đây là ý gì?
- Không phải đã nói qua rồi ư?
Lão Quân thoáng ngẩng đầu thở nhẹ một tiếng:
- Chư Phật là một phái, mà Như Lai cao tọa trên đài sen cũng là một phái. Hiện nay, chẳng qua là mở miệng vạch ra giới tuyến cho tất cả đối thủ khác. Rằng bất cứ kẻ nào một khi vượt qua giới tuyến này, như vậy, không cần tới biện pháp, hắn tất sẽ ra tay thu dọn tàn cuộc!
Thông Thiên giáo chủ không nhịn được thét lên:
- Hắn muốn để hai con khỉ kia đấu giữa thiên địa đến thiên hoang địa lão?
- Đấu đến thiên hoang địa lão, còn hơn là tống cho Huyền Trang một trợ thủ Thiên Đạo “Vô Cực”.
Nghe vậy, Thông Thiên giáo chủ không khỏi nghẹn họng.
- Huyền Trang pháp sư, chỗ khi trước mà chúng ta dừng chân cách Linh sơn không đến ngàn dặm, nơi này lại cách chỗ kia ngàn dăm! Dù ngươi muốn đi, cũng nên bắt đầu đi từ nơi kia!
Nói rồi, hắn không nói hai lời cõng Huyền Trang lên vai, tung mình vút hướng trời mây.