Dương Thiền thản nhiên đứng đó, mặt không biểu tình. Sơn Dương tinh vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Một tên yêu tướng vội vàng chạy tới bẩm báo, lại cũng bị không khí trong phòng hù sợ, cứng ngay đương trường.
Chúng nhân cứ thế trầm mặc, phảng phất rối loạn càng diễn càng liệt bên ngoài không liên quan gì tới trong này.
*****
Trong đám đông, Bằng Ma Vương dẫn theo Sư Đà vương chậm rãi xuất hiện, làm bộ làm tịch gân cổ kêu nói:
- Đừng hoảng, đừng hoảng! Có người cướp ngục! Nhanh theo ta bắt chúng lại!
Lời này kêu rất to rõ, thoáng chốc liền chấn trú trường diện, chẳng qua, động tác lại vẫn cứ đủng đỉnh, chẳng có vẻ gì là nóng nảy.
*****
Yêu quân từ bốn phương tám hướng lao tới nhà giam.
Trong ánh lửa, đám yêu tướng thủ hạ gánh lên Cửu Đầu Trùng toàn thân thương tích xông ra biển lửa, đón lấy rất nhiều yêu bình đang từ nơi xa xông đến.
Nhất thời, tiếng giết chấn thiên.
Thời này khắc này, đại đa số yêu quái trong Sư Đà quốc đã đóng chặt cửa phòng, ai nấy đều cố gắng trốn tránh kiếp nạn.
Mấy ngày trước xuất hiện đồn thổi vu vơ nửa thật nửa giả, mấy ngày sau, Cửu Đầu Trùng liền bị bắt. Có người nói Cửu Đầu Trùng chính là gian tế, cũng có người nói chỉ là yêu cầu Cửu Đầu Trùng phối hợp điều tra.
Nhưng mà, ánh lửa ngất trời hiện tại có lẽ đã cho mọi người đáp án. Tình tự vốn đang bình tĩnh tấn tốc trở nên nóng động.
*****
Trong thư phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu cúi đầu, đùa nghịch ban chỉ trên tay, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có lời gì muốn giải thích không?
Trước lúc tới, Dương Thiền đoán qua về vô số loại phản ứng có khả năng của Lục Nhĩ Mi Hầu, thậm chí một khi Lục Nhĩ Mi Hầu muốn tự thân đi tra, mình nên nói gì, nên ngăn trở thế nào cũng đã chuẩn bị sẵn.
Có điều, thái độ trước mắt, quả thực có phần siêu quá ý liệu Dương Thiền.
Sau lưng, ánh lửa xung thiên chiếu sáng nguyên một khoảng trời, thậm chí ánh hồng trọn cả Tề Thiên cung. Nhưng mà, Lục Nhĩ Mi Hầu cư nhiên không lập tức phát nộ, càng không có ý định đi tra. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó... Phản ứng như thế, thật sự không giống bình thường.
- Giải thích cái gì?
Dương Thiền có vẻ hoảng loạn nói:
- Có người cướp ngục, vậy... Vậy còn không... Còn không...
Ba chữ “nhanh đuổi theo”, đến sau cùng, Dương Thiền không thể nói được ra miệng.
Theo như kế hoạch ban đầu, hẳn là Lục Nhĩ Mi Hầu sẽ lập tức tự thân tới tra xét, trong lúc này Dương Thiền phải nghĩ mọi cách để ngăn trở mới phải. Nhưng mà, với thái độ trước mắt, nếu nàng ngăn trở, chẳng phải chứng tỏ kẻ tổ chức cướp ngục là mình?
Dương Thiền chỉ biết...đứng ngây ra đó.
Chắc là bởi thẳng cho tới nay vẫn luôn có thể đè ép Lục Nhĩ Mi Hầu ngoan như cún, đến nỗi khiến Dương Thiền tưởng nhầm, cho là lần này cũng có thể hóa hiểm thành an.
Chỉ là, hiển nhiên, nàng sai rồi.
- Còn nhớ lời ta vừa nói lúc nãy không?
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu nhẹ giọng hỏi:
- So với Sư Đà quốc, kỳ thực sự thừa nhận của ngươi càng thêm trọng yếu. Đáng tiếc, có vẻ như ngươi tịnh không thừa nhận ta.
Dương Thiền vội vàng nói:
- Không phải ta không thừa nhận, chỉ là...
- Chỉ là vẫn tạo thế giúp chúng doanh cứu Cửu Đầu Trùng?
Lục Nhĩ Mi Hầu hừ lạnh một tiếng, nhếch môi cười nhẹ, thì thào nói:
- Không phải không thừa nhận, lại muốn cứu một tên gian tế. Chuyện như thế, ngươi không cảm thấy buồn cười ư?
Dương Thiền chợt kêu nói:
- Cửu Đầu Trùng không phải gian tế!
- Vậy ngươi nói cho ta ai là gian tế!
Một tiếng gầm gào như sấm rền bất chợt quét ngang mà ra, trọn cả Tề Thiên cung tựa hồ đều bị chấn động. Thủ quân một khắc trước còn rối loạn không thôi, giờ ai nấy đều lập tức an tĩnh lại, quay đầu trông về hướng thư phòng Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thời này khắc này, trong thư phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu tuột đi thần tình băng lãnh trước đó, từng sợi lông tơ trên người dựng đứng cả lên, gân xanh bố khắp trên đầu trán.
Hơi thở nhè nhẹ hắt ra hóa thành sương mù trong không khí, yên ắng tiêu tán.
Dương Thiền triệt để ngây dại, nàng có thể cảm nhận rõ ràng linh lực ba động đập mặt mà đến từ trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu. Nàng biết, hắn đã nổi giận, giận không thể át.
Do dự hồi lâu, Dương Thiền lại vẫn chỉ ngây ra đó, đứng ở trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, nhìn hắn. Bộ dạng hoảng loạn như một đứa trẻ đang trong cơn hãi hùng.
Chắc là bởi trước nay nàng đều cho rằng tâm tính Lục Nhĩ Mi Hầu chẳng qua vẫn như hài đồng, đến nỗi lơ là thực tế là hắn đã trưởng thành, lúc hài đồng kia chuẩn bị nghiêm túc với nàng, nàng sao có thể trở tay cho kịp.
*****
Đến lúc này, Bằng Ma Vương mới dẫn theo Sư Đà vương từ từ chạy tới nhà giam.
Đám cướp ngục sớm đã bỏ chạy, hiện trường chỉ còn một mảnh phế khu, ánh lửa xung thiên cùng với yêu binh nhếch nhác cứu hỏa.
Lao đầu của nhà giam thấy Bằng Ma Vương đi đến, vội vàng dẫn một tên ngục tốt thủ hạ chạy tới, nói:
- Khải bẩm Ma vương, Cửu Đầu Trùng đã được đám thủ hạ loạn đảng cứu đi!
- Chạy đi đâu?
- Phía tây!
Lao đầu chỉ về hướng tây.
Thoại âm vừa dứt, chợt thấy Bằng Ma Vương giơ tay chém xuống, một kích chém lao đầu thành hai nửa. Máu tươi vương vãi đầy đất.
Nháy mắt, người quanh bốn phía đều ngây dại. Ai nấy kinh hãi nhìn lao đầu không còn tiếng thở ngã ở trên đất.
Trường diện hỗn loạn, người mới đổ tới từ bốn phía thậm chí đều không tới kịp nhìn rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, ngục tốt đứng ở sau lưng lao đầu lại chứng kiến rõ ràng. Cả người ngây dại.
Chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, run lên lẩy bẩy.
Bằng Ma Vương xoay người, kêu nói với bốn phía:
- Vì sao thủ hạ Cửu Đầu Trùng có thể dễ dàng cướp ngục, chính là bởi lao đầu này cấu kết với chúng! Vừa nãy, hắn đã nói thẳng với ta! Người này không chết, khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Chúng nhân lẳng lặng nhìn Bằng Ma Vương, nhìn hắn diễn kịch.
Xoay người, Bằng Ma Vương lại từng bước đi tới trước mặt ngục tốt, nhẹ giọng hỏi:
- Cửu Đầu Trùng trốn hướng nơi nào?
Vừa nghe, thân khu ngục tốt lập tức rung lên.
Một thanh âm vang lên trong đầu hắn: “Nói, nói loạn đảng Cửu Đầu Trùng vẫn đang ở trong Sư Đà, chưa hề đi xa.