Trên sườn núi nhỏ, miệng hầu tử ngậm đoạn cỏ lau, có vẻ hờ hững đưa mắt nhìn phương xa.
- Sao thế?
Thiên Bồng hỏi.
- Mắt phải ta cứ nhảy liên hồi. Trái nhảy là tài, phải nhảy là tai a.
- Đấy là tín ngưỡng của phàm nhân mà?
Thiên Bồng cười nói:
- Đường đường Tề Thiên đại thánh mà cũng mê tín vậy à?
Hầu tử bĩu bĩu môi, nhỏ đoạn cỏ lau trong mồm ra đất, thong thả nói:
- Chắc là ta suy nghĩ nhiều thôi. Hắc, ngươi nói xem, gần nhất sao mấy phương đều không thấy có động tĩnh? Lục Nhĩ Mi Hầu, Phật Môn, Lão Quân, toàn bộ đều im hơi lặng tiếng.
- Thế không phải càng tốt? Chúng ta an toàn đi tới Linh sơn đi, có gì không ôn?
- Liệu có được không?
Hầu tử suy nghĩ một chút, nhàn nhạt thở dài.
Linh sơn thì nhất định là có thể tới, nhưng chứng đạo được hay không lại là chuyện khác. Nếu không thể chứng đạo... Không bằng xảy ra chuyện gì đó để ngừng việc tây du này đi, khi ấy mình cũng nhẹ lòng ngồi xuống đàm phán với Lão Quân.
Nghĩ tới đó, hắn quay đầu, rốt cục vẫn tiếp tục nhấc chân đi về hướng tây.
*****
Đêm khuya, từng bóng người chớp qua trên nóc nhà.
Rất nhiều yêu tướng chính đang khe khẽ tụ tập tới cung thánh mẫu. Trong đó, lại không tên nào quang minh chính đại đi bằng cửa chính, mà toàn nhảy tường lẻn vào.
Sau tường cao nơi góc đường, một đôi mắt lẳng lặng quan sát hết thảy.
*****
Khải bẩm đại nhân, tựa hồ đám bộ hạ của Cửu Đầu Trùng đang tụ tập tới cung thánh mẫu.
- Quả nhiên động thủ.
Đa Mục Quái mân mê miệng môi, đôi mắt không ngừng chuyển động, trầm tư.
- Sư huynh.
Tri Chu tinh ở bên cau mày nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta làm vậy, liệu có đẩy thánh mẫu đại nhân sa vào hiểm cảnh?
- Một ít nguy hiểm khẳng định là có, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Chỉ cần chịu qua cửa ải này, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.
- Nhỡ thánh mẫu đại nhân thật... Đến lúc đó chúng ta làm sao ăn nói cùng Đại Thánh gia?
- Hắc.
Nghe vậy, chỉ thấy Đa Mục Quái khẽ cười đành chịu, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi cảm thấy, sư huynh ta tính toán nương nhờ Đại Thánh gia đang trên đường tây hành kia?
- Đại Thánh gia trong Sư Đà quốc này hữu dũng vô mưu, vì tư lợi, không mảy may để ý tới đại nghiệp Yêu tộc. Nhưng Đại Thánh gia đang trên đường tây hành kia lại tốt hơn chỗ nào? Chẳng phải cũng chung một giuộc với Phật Môn? Sư huynh sẽ không đảo hướng ai hết. Đương sơ Sư Đà quốc này là do ta thay Lục Nhĩ Mi Hầu một tay kiến lên, lúc này hôm nay, chính là để bù đắp sai lầm đương sơ, hết khả năng lôi Yêu tộc ra khỏi vũng bùn hiện tại.
Tri Chu tinh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Đa Mục Quái.
Hồi lâu, Đa Mục Quái thở dài nói:
- Nếu sự tình có thể hoàn thành viên mãn, chúng ta sẽ tìm một chỗ trốn tránh, tọa sơn quan hổ đấu. Chuyện sau này, sau này lại nói. Bây giờ, trọn cả Yêu tộc đã hệt như một con dã thú thụ thương, đổ máu không ngừng, giúp nó cầm máu, bảo tồn chút thực lực ít ỏi còn lại, chính là nhiệm vụ duy nhất của chúng ta trong thời điểm này.
- Sư muội hiểu rồi.
Tri Chu tinh khẽ khom lưng nói:
- Bất luận sư huynh làm ra quyết định gì, sư muội đều tất sẽ theo gót.
*****
Thời này khắc này, rất nhiều yêu tướng bộ hạ cũ của Cửu Đầu Trùng đã tụ tập đến đại điện trong cung thánh mẫu. Nhưng mà, Dương Thiền và Vạn Thánh công chúa Noãn Noãn lại chậm chạp không thấy lộ diện, đến nỗi khiến cho không khí trong đại điện tràn ngập vẻ đè nén căng thẳng.
Không người nào nói chuyện, ai nấy lại đều mở to hai mắt, cảnh giác nhìn quanh. Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống từ trên đầu trán.
- Thừa tướng đại nhân hướng Đại Thánh gia gián ngôn, muốn cải cách toàn bộ biên chế của Sư Đà quốc, lần nữa biên thành năm người một cổ. Sau đó... Để mọi người giám đốc lẫn nhau, nếu có một người mắc tội, năm người kia cũng bị liên đới.
Nghe vậy, Dương Thiền không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Quả nhiên, trách nhiệm liên đới... Đây là thứ mà phàm trần dùng để đấu đá lẫn nhau, hẳn là do Bằng Ma Vương kiến nghị. Hắn tưởng rằng cách này có thể ngưng lại đồn thổi? Đừng quên, đám kia toàn là yêu quái. Người không có thổ địa liền không cách nào sống đơn độc. Nhưng yêu quái thì ích gì? Hiện tại sớm đã không phải tam giới mà Thiên Đình chấp chưởng đương sơ nữa rồi.
Noãn Noãn ở bên thấp thỏm nhìn Dương Thiền, không hé môi nói nửa lời.
Tuy sau khi Dương Thiền tới Sư Đà quốc, các nàng cũng từng gặp qua, lại chưa từng đơn độc diện kiến, càng đừng nhắc tới chuyện ngồi xuống nói chuyện riêng. Dương Thiền ở trước mặt người khác thế nào, Noãn Noãn không muốn nghị luận. Nhưng Dương Thiền trước mắt mình bây giờ, cùng với Dương Thiền hơn sáu trăm năm trước rõ ràng đã cực khác biệt. Chí ít, Noãn Noãn có thể cảm nhận được, Dương Thiền có chuyện dấu diếm nàng. Hơn nữa chuyện này có can hệ rất lớn tới chuyện trượng phu Cửu Đầu Trùng bị bắt. Cửu Đầu Trùng xảy ra chuyện, hẳn chỉ là một góc băng sơn trong đại sự lần này thôi.
Đáng tiếc, Dương Thiền không nói, nàng cũng không dám hỏi. Trước mắt, có thể giúp đỡ cứu Cửu Đầu Trùng, cũng chỉ thừa lại Dương Thiền. Chí ít Noãn Noãn có thể cảm giác được, Dương Thiền thật tâm muốn cứu Cửu Đầu Trùng.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Thiền nhẹ giọng nói:
- Xem ra Đa Mục Quái muốn đẩy chuyện này đi đến cùng. Ta thì không sao, chí ít, chết thì nhất định là không. Nhưng mà, Cửu Đầu Trùng lại chưa chắc. Bởi thế, tất phải cứu ra Cửu Đầu Trùng trước khi xé phá da mặt, khi đó các ngươi mới có thể cao chạy xa bay.
- Tạ Dương Thiền tỷ.
Noãn Noãn bỗng chợt quỳ xuống, dập đầu nói:
- Đại ân đại đức, không biết báo đáp thế nào!
- Đừng giở trò này với ta.
Dương Thiền không dương tay ra phù, mà chỉ lành lạnh quát Noãn Noãn một câu:
- Không có thời gian nữa rồi, trời sáng sẽ tái chỉnh biên, đến lúc đó khó mà tề tựu nhân thủ được. Tất phải hành động ngay lập tức.
Noãn Noãn vội vàng gật đầu nói:
- Được... Được, để ta gọi bọn họ chuẩn bị.
Nói xong, Noãn Noãn bước nhanh đi ra gian phòng.
Cửa mật thất từ từ mở ra, Bằng Ma Vương bước nhanh vào trong, hứng trí xung xung nói:
- Ha ha ha ha, Đa Mục đại nhân quả nhiên thần cơ diệu toán! Tên Sơn Dương tinh không đầu óc kia quả nhiên chạy đi gián ngôn với Lục Nhĩ Mi Hầu! Ngày mai tất sẽ đại loạn!
Đa Mục Quái khẽ cười đáp nói:
- Có chuyện còn diệu hơn nữa, thánh mẫu đại nhân chuẩn bị đi cướp ngục.
Vừa nghe, thần tình trên mặt Bằng Ma Vương lập tức cứng lại:
- Thánh mẫu đại nhân muốn đi cướp ngục? Đây... Đây là chuyện gì?
- Ngày mai bắt đầu tái chỉnh biên, đêm nay là cơ hội sau cùng. Qua đêm nay, trong tay thánh mẫu đại nhân không còn một binh một tốt, tất cả bộ hạ cũ của Cửu Đầu Trùng đều bị khống chế không động đậy được. A ha ha ha, đây chẳng phải chuyện trong ý liệu rồi ư?
Mí mắt Bằng Ma Vương khe khẽ giật nhẹ.
- Chuyện... Chuyện trong ý liệu?
Bằng Ma Vương thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, thấp giọng nói:
- Điều này, ngươi đâu nói trước với ta.
- Hả? Chưa nói à? Chắc là quên mất. Chuyện theo lẽ đương nhiên thôi, ta tưởng là Ma vương ngài tất phải nghĩ tới.
- Đương nhiên... Nghĩ đến?
Sắc mặt Bằng Ma Vương đã có phần khó coi.
Thấy thế, Đa Mục Quái hơi hơi thu lại ý cười trên mặt, áp thấp giọng nói:
- Nếu không, Ma vương cho là vì sao phải khiến Sơn Dương tinh đưa ra gián ngôn?
- Ngươi!
Bằng Ma Vương bị hỏi cho nghẹn họng, thiếu chút thì sặc chết:
- Ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, nhỡ nữ nhân kia xảy ra chuyện, chúng ta biết ăn nói thế nào với hầu tử kia!
- Điểm này, Ma vương không cần quá bận tâm.
Đa Mục Quái thong thả nhìn Bằng Ma Vương đang tức điên lên, từng bước đi tới sau người, vươn tay án hắn lên ghế. Ghé vào lỗ tai cười nhẹ nói:
- Mở miệng ngậm miệng là Đại Thánh gia, là thánh mẫu đại nhân. Quay đầu lại biến thành hầu tử kia, nữ nhân kia. Hắc hắc, Ma vương ngài đúng là trung thành thật đấy. Yên tâm đi, Đa Mục sẽ không đưa bản thân vào tử lộ đâu. Ma vương ngồi lên thuyền của Đa Mục này, tự nhiên cũng sẽ không sao.
Nghe Đa Mục Quái nói vậy, Bằng Ma Vương khe khẽ run rẩy, siết chặt nắm tay, lại cũng chẳng biết làm sao.
*****
Thời này khắc này, thừa lúc đêm tối, Noãn Noãn đã dẫn theo bộ hạ Cửu Đầu Trùng khe khẽ mò đến ngoại vi nhà gian. Đồng thời với đó, Dương Thiền cũng dẫn đám tùy tùng đi tới trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu.
Đứng trước bàn án, Dương Thiền cung cung kính kính hành lễ với Lục Nhĩ Mi Hầu. Động tác kia khiến Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn mà sửng sốt không thôi.
Đây chính là thái độ “hữu hảo” chưa từng có.
Lễ xong, Dương Thiền nhẹ giọng nói:
- Lời Đại Thánh gia ngài nói hôm nay, Dương Thiền nghĩ lại, quả thực có đạo lý. Lần này tới đây, là vì một chuyện khác.
- Chuyện gì?
- Chuyện trách nhiệm liên đới.
- Có vấn đề?
- Cách đó không ổn. Dương Thiền xin Đại Thánh gia lập tức triệu kiến kẻ gián ngôn, ngay mặt đối chất. Là lợi là tệ, Đại Thánh gia nghe một chút liền có hiểu ngay.