Hết thảy bốn phía hóa thành những vệt dài lướt qua trước mắt, rụt tới nơi xa sau lưng rót thành từng điểm nhỏ, phảng phất như cảnh nền tô đậm cho Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Ha ha ha ha, ta có sư phó rồi! Ta có sư phó! Ha ha ha ha!
Hắn hưng phấn đến nỗi ngao ngao cuồng khiếu, gồng tận toàn lực xông thẳng tới Sư Đà quốc mà đi, khiến cho đám yêu tướng tùy tùng rớt lại xa xa đằng sau.
Thời này khắc này, tâm tình kích động trong lòng hắn sớm đã không biết lấy gì ra diễn tả, hận không thể khiến cho chúng nhân toàn tam giới đều biết Tu Bồ Đề tổ sư đã thừa nhận mình...
Đây có lẽ là thời khắc vui vẻ nhất kể từ khi hắn sống lại tới nay.
Không cần phải dùng thủ đoạn uy hiếp, không cần phải giở trò lừa gạt, không có lợi ích nào thúc đẩy, dù cho đã biết tất cả, cũng vẫn có người nguyện ý thừa nhận hắn. Hơn nữa... Người ấy còn là sư phó!
Hắn như một con huỳnh hỏa trùng bay múa giữa thiên không, người dưới mặt đất ngơ ngác nhìn lên, xem mà sững sờ.
Khắc này, hắn phảng phất quên mất nguy cơ đang gần trong gang tấc, dương quang thấu qua tầng mây trước giờ vẫn che phủ trên đỉnh đầu, cuối cùng rọi chiếu lên người hắn.
Rốt cục không cần phải đè nén bản thân, không cần phải đeo lên mặt nạ khiến người chung quanh sợ hãi, hắn có thể phóng tứ mà cười. Thư tâm chưa từng thấy.
Cuối cùng té nhào lên gò núi cách Sư Đà quốc không xa, hắn ngây dại ngước mắt nhìn ngắm trời đêm.
Bỗng đột nhiên, hắn nhăn mày, từ giữa eo lấy ra một phiến ngọc giản.
- Đại Thánh gia...
Đầu bên kia ngọc giản truyền đến thanh âm của Sơn Dương tinh.
- Yên tâm. Ta chỉ muốn dạo quanh một chút cho thư thả thôi, tam giới này mới bao lớn, ta sao có thể lạc được?
Lục Nhĩ Mi Hầu cơ hồ vừa cười vừa đáp:
- Dương Thiền? Giải trừ giam lỏng đi, nàng thích làm gì thì làm... Thanh Tâm? Không cần giám sát nữa, cứ mặc kệ nàng. À. Đúng, thả cả Đa Mục Quái ra luôn, đám người trong ngục giam cũng ta, nhớ kỹ, là tất cả, lão tử ta muốn đại xá thiên hạ... Đừng hỏi vì sao, hôm nay Đại Thánh gia ta tâm tình tốt. Vậy thôi!
Nói xong. Lục Nhĩ Mi Hầu nhét ngọc giản về giữa eo, trùng trùng thở dốc, ngây dại nhìn trời.
Phồn tinh lấp lánh, gió đêm mát lạnh.
Từng trận nhiệt khí thở ra, hóa thành sương mù, rồi thuận theo gió chậm rãi phiêu tán.
Ánh mắt dần dần có phần mông lung.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy thế giới vốn tràn đầy địch ý... Đột nhiên nhiều thêm một tia tốt đẹp. Tuy chỉ là một tia. Nhưng dù sao cũng có, đúng không?
Chí ít, từ đó về sau có một người không cần phải phòng bị. Cái thế giới này không còn tràn đầy địch ý như trước.
Trầm mặc hồi lâu, hắn như đứa trẻ lật người quay cuồng trên bãi cỏ, cười đến bất diệt nhạc hồ, cười ra nước mắt.
Hắn nhe răng cười hì hì, đằng không mà lên, thân ảnh tan biến giữa trời đêm.
*****
- Hắn đang làm gì?
Trên Linh sơn, Như Lai có phần nghi hoặc nhìn đăm đăm tăng nhân tiến đến bẩm báo.
- Hắn đang... Hắn đang...
Tăng nhân kia ấp a ấp úng nửa ngày, lại chỉ nhìn quanh bốn phía, mãi mà không thấy thốt ra được một câu trọn vẹn.
Trong đám Phật Đà có người dương thanh quát nói:
- Hắn đang làm gì, ngươi nói xem nào!
Tăng nhân kia cắn cắn răng, dập đầu nói:
- Khải bẩm tôn giả, Lục Nhĩ Mi Hầu… hắn đang... Du đãng.
- Du đãng?
Trong đại điện, chúng Phật Đà nhăn mày thành hình chữ bát, ngơ ngác nhìn nhau.
- Đúng vậy!
Tăng nhân kia nghiêm mặt nói:
- Hắn gặp phải một con sói đang đuổi một con dê, thế là ngăn con sói lại, để con dê chạy mất. Trước khi đi, lại nhổ một sợi lông biến ra một con dê khác...
- Cái quái quỷ gì vậy? Thả con dê bị đuổi giết, biến ra một con dê khác, con đó có thể ăn không?
- Cái đó, chắc là không ăn được. Nếu ăn, bụng sẽ thấy no, nhưng thân thể lại từng ngày gầy gò.
- Đây là muốn đùa bỡn con sói kia?
- Chắc không phải, nếu muốn đùa giỡn, hắn phải biến ra một bầy dê, chứ không chỉ một con.
Đám La Hán dồn dập nghị luận, trên đài sen, Như Lai lại chỉ lẳng lặng ngồi đó, lông mày thoáng súc lại.
- Còn nữa.
Tăng nhân ấp úng bổ sung:
- Hắn gặp phải một tên ăn mày trên đường, liền biến ra một khối nguyên bảo...
- Biến ra nguyên bảo? Thuật pháp của hắn có thể duy trì bao lâu?
- Nếu là Lục Nhĩ Mi Hầu, ít nhất có thể duy trì vài tháng. Đến lúc đó kẻ cuối cùng lấy được liền chịu xui xẻo.
- Còn nữa còn nữa...
- Còn nữa?
Tất cả Phật Đà đều quay sang nhìn tăng nhân, ai nấy đều càng nghe càng sững sờ.
- Đúng vậy. Còn, còn rất nhiều.
Tăng nhân trùng trùng gật đầu, nói tiếp:
- Có mấy tên yêu quái hành tẩu trên đường, hắn phát hiện, sau đó trực tiếp đưa bọn họ đến nơi. Có hai đội nhân mã đang khai chiến, bị hắn phát hiện, kết quả hắn đánh ngất cả hai đội nhân mã. Không chỉ thế, hắn còn...
Tăng nhân kia còn muốn nói tiếp, nhưng Như Lai đã giơ tay lên. Nhất thời, trọn cả đại điện an tĩnh lại, chúng nhân đều ngước mắt nhìn Như Lai. Tăng nhân cũng mở to hai mắt, trông đợi nhìn Như Lai.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Như Lai giải đáp tình cảnh khó mà lý giải trước mắt.
Đúng lúc này, một tăng nhân khác từ ngoài cửa chạy vào, gấp xung xung nói:
- Khải bẩm tôn giả, Lục Nhĩ Mi Hầu đi đến Phụng Tiên quận!
- Cái gì?
Chúng La Hán tại trường không khỏi cả kinh.
Thời này khắc này, Như Lai lại vẫn lẳng lặng ngồi trên đài sen, duy trì tư thế đưa tay ra, ánh mắt dừng trên nền đất trống trơn trước mặt. Khóe môi thoáng hất lên, như là đang cười.
*****
- Huyền Trang pháp sư!
Một tiếng kêu gào như sấm rền, lập tức, toàn bộ người trong Phụng Tiên quận đều đi ra cửa, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên. Ngay cả hầu tử cũng không ngoại lệ.
- Lục Nhĩ Mi Hầu?
Thoáng chốc, hầu tử liền phân biện ra khí tức kẻ đến. Bất giác siết chặt Kim Cô bổng, thần kinh tức thì căng cứng.
- Yên tâm, không phải tới tìm ngươi đánh nhau. Muốn đánh, cơ hội không thiếu. Hơn nữa rồi cũng phải đánh!
- Là hắn?
Ngưu Ma Vương cũng tấn tốc nhận ra thân phận người đến:
- Không lẽ nhanh như vậy đã biết chúng ta trộm lấy nước mưa bên kia?
Nghe vậy, chúng yêu tại trường đều khẩn trương, vội vàng rút ra binh khí. Hầu tử lại khẽ giương tay, ra hiệu bọn họ đừng vội khinh cử vọng động.
- Quá xa, hắn ít nhất còn cách trăm dặm, lại ẩn giấu khí tức, cả ta đều không cách nào xác định vị trí chuẩn xác của hắn.
Nghe được lời này, chúng yêu mới hơi hơi lấy lại bình tĩnh.
Lúc này. Thanh âm Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa truyền đến:
- Huyền Trang pháp sư, ta tới đây là để xin lỗi. Trước là bởi thủ hạ dưới trướng không hiểu chuyện, mong ngài đừng chê trách. Sau này nếu có gì cần ta giúp, nói một tiếng, bảo chứng ta sẽ tận lực mà làm. Ngài cứ yên tâm tây hành! Ai dám tìm ngươi phiền hà, tên giả mạo kia không giải quyết được, ngài cứ việc nói cho ta! Tốt rồi. Ta phải đi trước. Ngọc giản này lưu lại cho ngươi!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong trời đêm đen nhánh nơi xa chợt có một mảnh ngọc giản lao thẳng như lưu tinh mà đến, cuối cùng lơ lửng trước người Huyền Trang.
Mấy câu kia khiến Huyền Trang nghe mà sửng sốt không thôi, chẳng hiểu rốt cục là có chuyện gì.
Người sửng sốt không chỉ hắn, còn có hầu tử, cùng với một đại đội yêu quái chung quanh. Thời này khắc này, ai nấy đều ngơ ngác chớp chớp mắt, đầu óc mơ hồ..
*****
Trong cung thánh mẫu, nương theo cái phất tay của tên yêu tướng, rất nhiều bộ đội giống như thủy triều thoái lui, tấn tốc lách ra ngoài cửa.
Một tên kẻ hầu vội vã đi vào trong phòng Dương Thiền, dập đầu nói:
- Khải bẩm thánh mẫu đại nhân, đi hết rồi. Không biết là có chuyện gì mà Sơn Dương thừa tướng cầm theo ý chỉ Đại Thánh gia tiến vào, ra lệnh cho tất cả binh tướng rút đi.
- Không nói nguyên nhân cụ thể?
- Không nói.
Kẻ hầu lắc lắc đầu.
Vừa nghe, Dương Thiền không khỏi tâm thần bất định.
Nàng hoàn toàn không lý giải được chuyện này. Tuy nói trước kia Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên ra tay cũng ngoài ý liệu của nàng, nhưng không chút nghi vấn, đó mới là cách làm có lợi nhất với Lục Nhĩ Mi Hầu. Song bây giờ, vì sao lại đột nhiên huỷ bỏ mệnh lệnh? Bên ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Dương Thiền thực sự không hiểu.
*****
Trong lầu các, Sơn Dương tinh dập đầu thật sâu, cung kính nói với Thanh Tâm:
- Đại Thánh gia hạ lệnh, Phong Linh tiểu thư muốn đi đâu cũng được, sẽ không gặp phải trở ngại nào. Chẳng qua... Hi vọng Phong Linh tiểu thư có thể ở lại thêm mấy ngày, ít nhất đợi Đại Thánh gia trở về nói tiếng tạm biệt.
- Hắn chịu thả ta đi?
- Chỉ là thả, không nói để cho chạy.
Sơn Dương tinh cười hì hì nói:
- Đại Thánh gia hi vọng Phong Linh tiểu thư có thể lưu lại chỗ này.
Trong cảm thụ của hắn, đây mới là phương thức ở chung bình thường giữa “Đại Thánh gia” và Phong Linh tiểu thư, thánh mẫu đại nhân.
Thanh Tâm nhíu mày nói:
- Hắn chịu thả, lại không cho ta đi, ta ở lại đây làm gì?
- Đương sơ tại Hoa Quả Sơn, Phong Linh tiểu thư chưa từng bị tù cấm, chẳng phải cũng ở lại rất nhiều năm? Hơn nữa, không phải thánh mẫu đại nhân cũng cam tâm tình nguyện lưu lại?
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Vu Nghĩa vội vội vàng vàng chạy tới, trình bày những chuyện Lục Nhĩ Mi Hầu làm sau khi rời đi. Lão Quân ở bên nghe mà á khẩu không thôi. Tu Bồ Đề lại chỉ cười.
- Hấp tinh khí đúc diên thọ, hấp huyết đúc nhục thân. Cả hai điều này đúng là rất ngoan lạt. Bình thường mà luận, có một con cờ như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu tất là đại họa cho tam giới. Đáng tiếc, bọn họ tính sai rồi.
- Bọn họ tính sai cái gì?
- Tính sai tâm. Không biết rằng kỳ thực Lục Nhĩ Mi Hầu cũng chỉ là một đứa trẻ. Trong lòng cúng sinh đều có thiện niệm. Thiện niệm như hạt giống, nếu không gặp được hoàn cảnh thích hợp, liền chỉ có thể trầm mê dưới lòng đất. Nhưng một khi có dương quang, có nước mát tưới tiêu, thế tất phá thổ mà ra. Cũng chính bởi nguyên nhân này, Nữ Oa nương nương mới một mực mong đợi cải biến tam giới. Bởi vì ngay từ đầu, nàng đã trồng xuống hạt giống thiện niệm trong lòng vạn vật.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tu Bồ Đề thong thả nói:
- Hạt giống trồng ở trong lòng, nếu không cách nào gặp được hoàn cảnh tốt đẹp, liền mãi không nảy mầm. Nhưng cho dù hoàn cảnh bên ngoài xấu đến mấy, hạt giống ấy vẫn cứ tồn tại. Có nó, liền có hi vọng.
Nghe vậy, Lão Quân thở dài một hơi, cười:
- Đây chính là nguyên nhân khiến ngươi tin tưởng Kim Thiền tử?
Tu Bồ Đề mím môi gật gật đầu.
- Thế ngươi hẳn nên tự đi phổ độ. Ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu ngươi đều có thể tìm ra cách khiêu động thiện niện, ngươi tự đi phổ độ chẳng phải càng tốt.