Thanh Tâm khom người ôm lấy Trầm Hương. Thoáng ngửa đầu, liền bắt gặp Tu Bồ Đề ngồi ngay ngắn trong phòng ốc từ thủa nào, trên bàn cũng được pha sẵn trà.
Hơi hơi do dự một chút, Thanh Tâm thở dài, quay sang nói với Trầm Hương:
- Trễ vậy sao còn chưa ngủ.
- Đang đợi sư phó.
- Sư phó không sao. Yên tâm chưa?
- Yên tâm.
Trầm Hương khôn khéo gật đầu.
- Thế đi ngủ đi.
Nói rồi, Thanh Tâm thả Trầm Hương xuống.
Quay đầu nhìn Tu Bồ Đề một cái, Trầm Hương quỳ gối xuống đất, dập đầu nói với Thanh Tâm:
- Vậy, đệ tử cáo lui.
Nói xong. Lại quay sang dập đầu với Tu Bồ Đề:
- Sư tôn, Trầm Hương cáo lui.
Đi đi.
Tu Bồ Đề phất tay áo nói.
Nghe vậy, Trầm Hương mới đứng dậy, sửa sang quần áo, lui ra ngoài cửa. Nhân tiện còn khép cửa lại, miễn khiến gió đêm thổi vào trong.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Tu Bồ Đề và Thanh Tâm.
Tu Bồ Đề lẳng lặng nhìn đăm đăm Thanh Tâm, Thanh Tâm lại giống như khắc ý tránh đi, ánh mắt dõi nhìn cây nến cháy xì xèo trên bàn.
Đều… nói rõ ràng cả rồi?
Vừa nói Tu Bồ Đề vừa đẩy chén trà nóng mới pha về phía đối diện.
Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu. Từng bước đi tới đầu bên kia bàn thấp, khom người ngồi xuống, im lìm không đáp.
Cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh, Tu Bồ Đề thong thả thán nói:
- Đoạn thời gian này, bên ngoài khả năng sẽ hơi loạn. Lục Nhĩ Mi Hầu tới, đó là một hồn phách khác của hắn. Giữa hai người, khó mà tránh khỏi một trường tranh đấu.
Nhàn nhạt nhìn Thanh Tâm, Tu Bồ Đề nói tiếp:
- Sau này vi sư sẽ thường trú trong giám, đảm bảo đạo quan an toàn. Pháp sân hộ sơn cũng sẽ bóc mở, không cho người lạ ra vào. Còn ngươi Cứ ở lại trong giám, đừng ra ngoài. Tránh miễn sinh sự.
Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu.
Hai người cứ thế trầm mặc.
Hồi lâu, Thanh Tâm dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên nền đất, thấp giọng nói:
- Sư phó, Lục Nhĩ Mi Hầu kia Rất mạnh ư?
- Khó nói.
Tu Bồ Đề vuốt râu dài đáp:
- Tu vị tuy phụ thuộc vào linh hồn, nhưng cũng cần thể xác với cảnh giới tương ứng để tư dưỡng. Lúc này hắn chỉ thừa lại linh hồn, không có thể xác, vì thế thực lực còn yếu. Muốn có được một bộ thể xác cường đại, tất phải trả ra rất nhiều. Nhưng, rốt cuộc tu vị còn tại. Với thể trạng tốt nhất, có khả năng sánh bằng sư huynh kia của ngươi. Dù có đột phá đến thiên đạo, giành được Vô Cực cũng không có gì là lạ.
Thanh Tâm sửng sốt mất mấy giây, trong ánh mắt nhìn Tu Bồ Đề thoáng hiện vẻ âu lo.
- Ký ức chắc đã không còn, hơn sáu trăm năm quang âm, hồn phách dù cường đại đến đâu, cũng không khả năng bảo lưu hoàn chỉnh trong hư không sau chừng ấy năm.
- Bảo lưu hoàn chỉnh?
Ánh mắt Thanh Tâm chợt khẽ lấp lánh:
- Cũng tức là, kỳ thật vẫn còn ký ức, có điều Không quá hoàn chỉnh?
Vừa đặt câu hỏi, trong phòng ốc lập tức yên tĩnh.
Tu Bồ Đề tựa hồ đột nhiên ý thức được điều gì, song không mở miệng nói rõ, mà chỉ không gấp không chậm nhấp một ngụm trà, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nói:
- Chuyện này, ngươi không cần lo. Ngươi không xen vào được đâu. Thành thật ngẩn người trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động là được.
Nói rồi, Tu Bồ Đề chấn vỗ tay áo đứng dậy, cũng không quay đầu, đi thẳng ra ngoài cửa.
Trong nhà chỉ còn mỗi Thanh Tâm lẻ loi đứng đó.
Lúc này, ngay trong doanh địa Đa Mục Quái, tiếng kêu thảm, tiếng la khóc tứ khởi.
Vô số nhân loại, yêu quái, tu sĩ, thậm chí các loại động vật bé không đáng kể, thống thống đều bị đám thuộc cấp Đa Mục Quái trói lại, xếp thành hàng dài cáng đến trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu đang trí thân trong ao, cung hắn hấp thực tinh khí. Ngay sau đó, những thi thể bị hấp khô tinh khí lại tiếp tục lấy tốc độ nhanh nhất giơ sang bên cạnh, dùng nham thạch cự đại ép thành phấn mạt, đè ra từng giọt máu cuối cùng.
Những huyết dịch bị nghiền ép đi ra thuận theo kênh nhỏ mới vừa đào móc, chảy xuôi vào trong ao Lục Nhĩ Mi Hầu đang đứng, tư dưỡng thân xác hắn.
- Còn chưa đủ! Mau mau! Nhanh đi bắt thêm!
- Ta biết cách đây hai trăm dặm có một trấn nhỏ, đại khái có chừng một ngàn người!
- Vậy đi nhanh lên!
- Năm trăm dặm về hướng đông bắc có một môn phái, tựa hồ là phân thuộc Xiển giáo, có cần
- Nắm xuống! Thống thống nắm xuống! Chỉ cần là sống, có là Ngọc Hoàng đại đế cũng nắm xuống!
- Dạ!
Đạp lên thị tương đầy đất, đám thuộc cấp Đa Mục Quái vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ lại phi tốc xông ra ngoài động phủ tìm kiếm vật săn mới, cứ thế tiếp diễn, cuồn cuộn không ngừng.
Trong huyết trì, Lục Nhĩ Mi Hầu đã mọc lại tứ chi, chậm rãi bật cười nhìn Đa Mục Quái.
Đa Mục Quái chợt lau mồ hôi.
- Làm không sai.
Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả nói:
Đừng lo lắng, nếu ta Nếu ta có thể triệt để khôi phục lại, ngươi, chính là đại tướng quân, giống như cái tên Đoản Chủy tại Hoa Quả Sơn trước kia mà ngươi từng kể. Muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi cái đó.
Đa Mục Quái vội khom người chắp tay nói:
- Tạ Đại Thánh gia tán thưởng!
Nghe được ba chữ “Đại Thánh gia”, lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu chợt nhăn lại. Chẳng qua, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt. Rất nhanh liền hắn lười nhác nằm xuống Huyết Trì trong, nhẹ giọng nói:
- Còn chưa đủ, những kẻ này Đều quá yếu, phải nhiều thêm nữa, tốt nhất là có kẻ nào mạnh như ngươi.
Nghe đến đó, tay Đa Mục Quái không khỏi run lên, từ trên trán, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy xuống, tròng mắt mở to, kinh ngạc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thấy thế, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức bật cười, nhếch môi thán nói:
- Yên tâm, ta không ăn người mình.
Thần kinh căng cứng của Đa Mục Quái giờ mới hơi hơi thả lỏng. Khóe mắt co giật liên hồi, hệt như vẫn đang kinh hồn chưa định.
Tử thi thịt tương chất đầy đất Trường cảnh này, tuy là do chính mình tự thân hạ lệnh, nhưng cái khắc tận mắt chứng kiến, lão tướng kinh nghiệm sa trường như hắn vẫn cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Tận mắt trông thấy Lục Nhĩ Mi Hầu hấp thực tinh khí, lại tận mắt nhìn máu tươi đầy đất, chỉ bằng câu nói vừa nãy, nếu không bởi Lục Nhĩ Mi Hầu còn cần đến mình, hắn không chút hoài nghi đối phương sẽ lập tức nhào tới, gặm hắn đến cả xương cốt đều không thừa.
Nếu luận thực lực Án chiếu tốc độ khôi phục này, hiện giờ chỉ sợ mình đã không còn là đối thủ của Lục Nhĩ Mi Hầu nữa
Đa Mục Quái không khỏi có phần thấp thỏm. Tuy đánh lên đại kỳ chấn hưng Yêu tộc, nhưng hắn thực sự không biết mình phóng ra một con quái vật như vậy, đến cùng là đúng, hay là không đúng.
Khẽ thở dài, Lục Nhĩ Mi Hầu nói tiếp:
- Như quả, có thể ăn được tên Yêu Vương nào đó, ta nghĩ, chắc sẽ khôi phục phần nào Ngươi nói xem, đúng không?
Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu làm như vô ý nhìn sang Đa Mục Quái. Sát na khi bốn mắt giao thác, Đa Mục Quái hơi ngớ, sống lưng nổi đầy da gà.
Thoáng do dự phút chốc, Đa Mục Quái cắn cắn răng, khom người chắp tay, cao giọng kêu nói:
- Ti chức tuân mệnh! Ti chức đi làm ngay!
Quay người, hắn bước nhanh đi ra ngoài động phủ. Sau lưng là tiếng cuồng tiếu như quỷ mị của Lục Nhĩ Mi Hầu