Bởi vì con khỉ này, dù là người mềm yếu như Phong Linh, cũng sẽ có dũng khí vi kháng sư mệnh, cũng sẽ có dũng khí dùng chủy thủ đính lên yết hầu bước vào Đâu Suất Cung, dùng tính mạng bản thân đổi lấy an toàn cho hầu tử.
Bởi vì con khỉ này, dù là người kiên cường, lãnh khốc như Thanh Tâm, trong sát na hoảng hốt kia cũng mở miệng biến lời khuyên giới đối phương đừng tiếp tục tây hành thành một câu: "Ta muốn tây hành cùng ngươi."
Điều này dường như ma chú không có chừng mực, bất luận việc gì, chỉ cần liên lụy đến hầu tử, lựa chọn nàng đưa ra chỉ còn mỗi đầu hàng, nhượng bộ, thỏa hiệp.
Một đoạn nhân duyên Trên nguyệt thụ không có hoa, trong lòng không có ái?
Thanh Tâm mím môi, cười lên đành chịu, nước mắt mông lung.
Đời này, vốn định triệt để giải thoát, nhưng đến cuối cùng Với mấy câu vừa rồi, nàng liệu còn quyết tâm giãy thoát được?
Chậm rãi quay lưng, nàng bay về hướng tây nam.
Hạ xuống trước đô thành đổ nát, hầu tử cất từng bước chân trầm trọng đi tới cửa thành. Tay nắm Kim Cô bổng khi buông khi siết.
Một bãi tan hoang.
Bốn phía đều là bách tính cần cứu trị. Trên mặt ai ai đều không có thần thái, phảng phất bị cường hành bác đoạt hồn phách vậy.
Thời này khắc này, hắn không tâm tư đi cảm thụ những điều kia.
Phẫn nộ đã triệt để tiêu tán, đổi lại, là cảm giác vô lực, lo âu. Hắn cũng như những người ở đây, ngơ ngác mất hồn.
Trong đầu tràn đầy hình ảnh Tước nhi, Phong Linh, Thanh Tâm, còn cả Dương Thiên đang thân tại Hoa Sơn, cùng với mấy lời Như Lai từng nói lúc trước
Hai bên con đường, từng bộ thi thể được đào ra từ trong ngói vụn, xếp đặt ven đường.
Thấy hầu tử đi vào từ ngoài thành, đám tráng đinh và tướng sĩ đang bận rộn đều dừng lại động tác trên tay, lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử. Nhãn thần bình đạm như nước, sớm đã không còn vẻ cuồng nhiệt đương sơ Thay vào đó, hẳn là vẻ nghi vấn, chỉ có điều không ai nói ra thôi.
Đó là một tòa phòng ốc đã đổ sụp, hầu tử có thể cảm nhận được rõ ràng, dưới chồng ngói vụn có hai người, đáng tiếc, đều đã không còn khí tức.
Thoáng do dự phút chốc. Hắn lặng lẽ vượt qua lão phụ, tiếp tục đi về phía trước.
Đằng sau, tiếng la khóc của lão phụ nhân càng lúc càng chói tai. Trong nhãn thần đám đông bốn phía hầu như đã mất đi tín nhiệm, thay bằng vẻ gì đó là lạ.
Ngay lúc hầu tử trông thấy quảng trường giảng kinh ở đằng xa, Hắc Hùng tinh cũng vội vàng đi tới.
- Đại Thánh gia! Sự thể thế nào rồi!
Hầu tử khẽ ngước đầu nhìn hắn một cái.
Vừa nhìn, lập tức khiến Hắc Hùng tinh ngẩn ngơ. Nhất thời, cả hai đều ngây dại.
Hồi lâu, hầu tử mới nhẹ giọng nói:
- Ta đàm phán xong rồi, tha bọn họ một mạng. Lát nữa Rất nhanh, sẽ có người của bọn họ tới cứu trị bách tính. Rốt cuộc bọn họ cũng không muốn chết nhiều người như vậy. Nhiều Phiền toái lắm.
Nói rồi, hầu tử lại cúi đầu, chống Kim Cô bổng bước qua Hắc Hùng tinh, tiếp tục tiến hướng quảng trường.
Hắc Hùng tinh triệt để ngây dại, nhất thời khó mà hiểu được, chỉ biết quay đầu thẫn thờ nhìn theo bóng lưng hầu tử.
Huyền Trang bọc lấy cà sa, tay nắm Phật châu hành tẩu giữa từng hàng thi thể xếp đặt dưới đất. Trước mỗi bộ thi thể lại trải ra kinh Phật, thành kính tụng đọc.
Hệt như cố ý tránh ra Huyền Trang, hầu tử không đi tới trung tâm quảng trường, mà đổi hướng vòng đến trong góc, khom lưng ngồi xuống. Thần thái như một tên lưu manh lưu lạc đầu phố.
Trong bóng đêm, vô số tròng mắt đều nhìn chằm chằm hắn.
- Vị Hầu đại tiên kia Chẳng phải thực lực cường hãn lắm ư? Sao hắn không ra tay cứu người?
- Thực lực cường hãn?
Có người hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta thấy chỉ là giả vờ giả vịt thôi. Nói cái gì Quên đi, không nhắc nữa. Chuyện trước mắt, còn chưa đủ khiến chúng ta khôn ra ư?
Ai ai cũng đều đang vùi đầu cứu người, nhưng mỗi người lại cũng khe khẽ quan sát hầu tử, quan sát Huyền Trang đang không ngừng tụng đọc kinh văn, âm thầm nghị luận.
Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, một cổ nghịch lưu đã yên ắng hình thành.
Thiên Bồng chống Cửu Xỉ đinh ba khập khiễng đi tới, có phần khó hiểu hỏi:
- Chuyện thế nào rồi, thua?
- Thắng.
- Thế… Vì sao không cứu người? Nơi này
- Ta
Không đợi Thiên Bồng nói xong, hầu tử đã há há mồm, chỉ là lời tựa như nghẹn trong cổ họng, không thoát ra được.
Hai người đối thị hồi lâu, hầu tử mới nuốt khô ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
Ta hơi loạn. Lát nữa sẽ có người tới cứu, không cần chúng ta.
Khi đang nói chuyện, trong thiên không đã có vô số điểm sáng tiếp cận, hơn ngàn tu sĩ từ trên cao hạ xuống. Không nói hai lời, ai nấy lẳng lặng gia nhập hàng ngũ cứu người bị nạn.
Nhất thời, chúng nhân không khỏi luống cuống tay chân.
Nhìn bốn phía đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu sĩ Côn Luân sơn, Thiên Bồng cười cười đành chịu, sóng vai ngồi cùng hầu tử.
- Xảy ra chuyện gì?
- Lần trước
Hầu tử ấp a ấp úng nói:
- Lần trước chúng ta phỏng đoán chuyện kia, là thật. Thanh Tâm chính là Phong Linh, chính là Tước nhi
- Thế chẳng phải nên vui mừng mới đúng?
Hầu tử nghiêng mặt sang nhìn Thiên Bồng một cái, cúi đầu cười cười:
- Ta cũng không biết. Vừa nãy ta nói, thắng xong sẽ đến tìm nàng.
- Sau đó?
- Nàng không cự tuyệt.
- Sao ngươi lại cảm thấy nàng sẽ cự tuyệt?
Bị Thiên Bồng hỏi vậy. Hầu tử lập tức cứng họng, tròng mắt thoáng mở to, ngơ ngác nhìn Thiên Bồng. Hồi lâu, hắn không nói được ra lời. Chỉ biết cúi đầu, tiếp tục ủ rũ ngồi đó.
Hắn không biết phải giải thích với Thiên Bồng thế nào về những lời Như Lai từng nói cho hắn: "Đêm đó, ngươi vừa trải qua một trận đại nạn, ngủ say như chết, bần tăng dẫn hồn phách nàng hàng lâm đến bên người ngươi, ngay trước mặt nàng, mổ tim ngươi ra. Bên trong, có thiếu nợ, có hổ thẹn, có y luyến, có thừa nặc Lại chỉ thiếu mỗi ái tình. Ngươi biết khắc ấy, nàng khóc thương tâm thế nào không?"
Đó là cái gai chôn sâu trong lòng hắn, một cái gai vừa đụng tức thương, lại không thể không đối mặt.
Một trận gió nhẹ khẽ phất qua, đong đưa cây đuốc trong tay chúng nhân đi lại quanh bốn phía, thốc lên từng hồi cát bụi, cát đá khắp nơi xào xạc vang dậy.
Mi Hầu Vương trọng thương chưa lành không biết từ xó xỉnh nào khập khà khập khiễng đi ra. Tìm một góc ngồi xổm xuống, nhàm chán nhìn trời.
Nơi xa, từng người bị chôn trong đống đổ nát được cứu ra, càng nhiều tu sĩ đang trên đường chạy tới, đưa đến đan dược dùng để trị thương, cùng với vô số thực vật và vật tư khác, người tới kẻ lui nườm nượp không dứt.
Được rất nhiều tu sĩ trợ giúp, công tác cứu nạn của bình dân bách tính liền dễ dàng đi nhiều . Tựa hồ bị cảm nhiễm, bách tính vốn khá là kiêng sợ đạo sĩ dần dần chuyển biến thái độ. Nhiệt tình không thôi, cơ hồ ngóc ngách nào cũng thấy có bách tính đang dập đầu bái tạ đám tu sĩ, trà nóng, canh nóng cung kính dâng lên.
Nhất thời. Không khí có vẻ rất hòa hợp. Rất nhiều bách tính nương theo cơ hội này bắt chuyện với đám tu sĩ, hi vọng được bái nhập môn hạ Côn Luân sơn.
Đối với hết thảy xảy ra quanh mình, Huyền Trang không hề để ý, Thiên Bồng nãy giờ một mực lặng lẽ quan sát không khỏi súc mày.
- Ngươi không đi quản à?
- Hả?
Hầu tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Bồng, thần tình như mộng mới tỉnh. Nhìn khiến Thiên Bồng ngơ ngác không thôi.
Hầu tử thẫn thờ chớp chớp mắt, thần tình có phần hoảng hốt. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, phảng phất muốn cuộn mình thành một đoàn, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Cảnh này, Thiên Bồng nhìn mà á khẩu không nói. Hắn chưa thấy hầu tử như vậy bao giờ.
Hồi lâu, hắn hít một hơi thật sâu nói:
- Đội ngũ tây hành này của chúng ta, ngươi cùng Huyền Trang pháp sư là hai người không thể thiếu. Rốt cục ngươi đã gặp phải chuyện gì.
Hầu tử nhắm nghiền mắt lại, nhẹ giọng thán nói:
- Có một người xuất hiện
- Người nào?
- Một người, vốn không nên tồn tại trên thế giới này, giống hệt như ta. Luận tu vị, hẳn cũng y đúc. Hắn là Linh hồn bị lấy đi khi ta độ kiếp.
Nghe được lời này, Thiên Bồng lập tức hãi nhiên.
- Chuyện đó tuy phiền lòng, chẳng qua Cùng lắm là đánh một trận, chỉ cần hắn không Vô Ngã như Như Lai, ai ta cũng không sợ. Chỉ là