Thái Ất chân nhân dẫn theo bảy người Nghiễm Thành Tử, Xích Tinh tử, Hoàng Long chân nhân, Linh Bảo thiên tôn, Đạo Hành thiên tôn, Thanh Hư đạo đức chân quân khí thế hung hung chạy tới. Đám thiên binh thiên tướng phòng thủ quanh đó đều ngậm miệng, không ai dám lên tiếng.
Trước cửa thành, Đa Văn Thiên vương vội vàng bước ra nghênh đón, chắp tay nói:
- Mạt tướng tham kiến Thái Ất chân nhân, tham kiến Nghiễm Thành thượng nhân, Xích Tinh thượng nhân, Hoàng Long chân nhân, Linh Bảo thiên tôn, Đạo Hành thiên tôn, Thanh Hư đạo đức chân quân.
Nói xong, chân kia đứng nghiêm ở đó, không tính toán nhường đường.
Đám người dừng chân lại.
Thái Ất chân nhân giận dữ mím môi, mắt trợn tròn nhìn Đa Văn Thiên vương. Nửa buổi mới mở miệng nói:
- Lần này chúng ta tới là để bái kiến sư phó Nguyên Thủy Thiên Tôn, phiền Đa Văn Thiên vương nhường lối cho.
Nghe vậy, Đa Văn Thiên vương lập tức gật đầu nói:
- Việc này Lý thiên vương đã biết, đặc ý dặn dò tại hạ, phải tận tình chiêu đãi các vị.
Đây là đối thủ khó đối phó nhất mà hắn tao ngộ từ trước tới nay, bất luận chạy đi đâu đều sẽ xúc phát Pháp trận, tuy uy lực không lớn, lại không ngừng tiêu hao lực lượng của hắn. Trong khi từ lúc rời khỏi Côn Luân sơn đến giờ, hắn chưa hút được thêm nửa giọt tinh khí nào.
Lại một trận nổ tung mãnh liệt. Hỏa diễm nóng rực nháy mắt liền cắn nuốt hết thảy quanh mình.
Lục Nhĩ Mi Hầu đội lên hơi nóng điên cuồng tứ ngược, lao mình xông ra.
- Nơi đã bị xúc phát chắc không khả năng xúc phát thêm lần nữa đâu?
Đây là cách nghĩ của hắn vào lúc này.
Nhưng mà, ngay khi chân hắn giẫm lên mảnh đất khô cằn, ánh sáng vàng lóe lên!
- Mẹ nó --!
Lại một tiếng kêu gào khàn cả giọng vang rền giữa thiên địa.
Một đạo băng trụ cao năm trượng đột nhiên lồi ra, ngay sau đó, là cọc nhọn đâm lên liên miên không dứt!
Nhìn chiến trường một khắc trước còn là biển lửa, trong khoảnh khắc bỗng biến thành trận địa cọc băng, trên vách núi, Đa Mục Quái đang mân mê chén trà nhịn không được bật cười, thán nói:
- Ta chỉ chịu cúi đầu với mỗi Đại Thánh gia thôi, lúc nào thì đến lượt đám nhãi nhép các ngươi dám ngồi lên đầu lên cổ?
Khẽ khom người, hắn nói với yêu tướng sau lưng:
- Có thể chuẩn bị tiến công, gia hỏa này thực lực không kém, muốn giết chết bằng cách kia, sợ rằng không dễ.
- Dạ!
Yêu tướng lĩnh mệnh, chống lấy trường kiếm giữa eo tấn tốc rời đi.
Lúc này, trên chiến trường đã không chỉ có mỗi băng và hỏa, mà Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều đủ cả, tất cả Pháp trận đều bị xúc phát. Trên thiên không là bố phòng ba tầng trong ba tầng ngoài, vô số yêu quái tề tụ. Trong đó có không ít quân sĩ mặc chiến giáp đặc chế, bắt đầu thử ra tay dò xét, muốn trực tiếp tiến vào Pháp trận tham chiến.
Một trường phục kích được chuẩn bị chẩn mật, kết quả, có lẽ không ngoài dự liệu.
Đúng lúc này, một tên yêu tướng kéo lê Sơn Dương tinh ném đến trước mặt Đa Mục Quái.
- Đại nhân, chúng ta bắt được gia hỏa này!
Đa Mục Quái không nói nửa lời, cúi đầu mân mê chén trà.
Sơn Dương tinh đã bị dọa cho mất mật, chớp chớp mắt nhìn quanh tới lui, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Đa Mục Quái, vươn tay ra run run nói:
- Đa Mục đại nhân Tiểu yêu lấy tính mạng ra để đảm bảo, người, người kia đúng thật là Đại Thánh gia.