Đại Bát Hầu

Chương 713:



Trong vương cung giăng đèn kết hoa, từng hồi vũ nhạc thi nhau cất lên.

Chúng thần xuống rồi lại lên, không ngừng tới lui. Tuy trong chén toàn là nước, bọn họ lại vẫn làm không biết chán.

Tuồng hí này rơi vào trong mắt Huyền Trang, hệt như ảnh tượng thu nhỏ của cuồn cuộn hồng trần.

Trước mắt là cảnh huy hoàng thịnh thế đầy giả tạo, ở trong chén, lại chỉ là nước sôi, tiệc đặt trên bàn, cũng đều là đồ chay.

Tăng nhân kiêng rượu, kiêng tanh mặn, bản ý là muốn thoát khỏi gông xiềng phàm tục.

Chúng nhân ở Diệt Pháp quốc tựa hồ đang lấy phương thức của riêng mình đi truy cầu Phật pháp trong lòng. Vốn nên tán thưởng, nhưng không biết tại sao, Huyền Trang lại nảy sinh cảm giác không thoải mái.

Phật sống a….

Chống lấy đầu gối, quốc vương khẽ nhích lại gần Huyền Trang, nói:

Diệt Pháp quốc của bản vương sớm tại nhiều năm trước đã cấm rượu, cấm thịt. Sở dĩ làm vậy, là bởi kinh văn có câu, không được tham muốn dục vọng ăn uống. Không biết Phật sống thấy thế nào?

Huyền Trang vội xoay người vái nói:

Bệ hạ đại đức. Bần tăng cho là như thế, rất tốt.

Chi tới bốn phía, quốc vương nói tiếp:

Ngày mai, bản vương hạ chỉ cho trên dưới toàn quốc đổi lại quốc hiệu. Nơi này vẫn cứ là Cầu Pháp quốc, mà không phải Diệt Pháp quốc. Phật sống thấy thế nào? Bệ hạ đại đức, bần tăng cho là. Như thế, rất tốt.

Huyền Trang lại với nói.

Quốc vương khẽ ngước đầu lên, tiếp tục nói:

Từ ngày mai, bản vương sẽ hạ lệnh triệt trừ lao dịch của chúng tăng, chùa miếu bị niêm phong lần nữa cởi mở. Tất cả tự sản bị thu không đều trả lại. Không chỉ vậy, bản vương còn bồi thường bọn họ, tứ cho bọn họ càng nhiều thổ địa, để bọn họ nuôi thêm nhiều tăng nhân. Trong Cầu Pháp quốc này, đãi ngộ tăng nhân sẽ càng tốt hơn trước. Phật sống thấy thế nào? Bệ hạ đại đức, bần tăng thay mặt trên dưới tăng nhân Cầu Pháp quốc cảm tạ bệ hạ.

Huyền Trang lại vái.

Trên mặt quốc vương từ từ tràn ra ý cười, nói:

Thế, bản vương dựng một ngôi chùa lớn dung được ngàn người ngay trong đô thành, ban cho ruộng tốt, thưởng từ châu bảo, do ngài đảm nhiệm trụ trì. Phật sống thấy thế nào?

Lời này vừa ra, Huyền Trang lập tức cả kinh, hãi hùng trong hướng quốc vương.

Nơi không xa, hầu tử súc mày thành hình chữ bát, liếc nhìn Thiên Bồng một cái.

Tây hành thỉnh kinh đường sá xa xôi, vạn ngàn đau khổ, thực sự không thích hợp, cũng không cần Phật sống phải đi.

Quốc vương vuốt râu thong thả nói:

Nếu Phật sống chấp ý phải đi chuyến này… Bản vương sẽ phải người đi giúp, phái nguyên một chi quân đội. Tới Linh sơn triều kiến Phật tổ, cầu lấy kinh văn, rồi trở về. Phật sống cứ việc an tâm làm Phật sống của Cầu Pháp quốc là được.

Lời tới chỗ này. Huyền Trang vội đứng dậy đi tới chính giữa điện đường, khom lưng khấu bái, sảng giọng nói:

Bệ hạ, Tây Thiên thỉnh kinh chính là tâm nguyện của bần tăng. Việc này người khác đi thay không được, mong bệ hạ hiểu cho!

Lập tức, điện đường vốn đang huyên náo chợt thinh lặng.

Ca cơ ngừng vũ đạo. Nhạc công ngừng đàn hát, đám đại thần cũng ngừng đi tới đi lui.

Ai nấy đều đứng ngây ra đó, kinh ngạc nhìn đăm đăm Huyền Trang đang cúi mình khấu bái.

Trong điện đường rộng lớn, chỉ thừa lại mỗi tiếng thì thầm.

Trên vương tọa, quốc vương tức thì biến sắc, tay nâng chén ngưng ở giữa trời.

Hắn cũng nhìn chằm chằm Huyền Trang, vẻ mặt kinh ngạc, tưởng như mình đã nghe lầm.

Mong bệ hạ thành toàn!

Huyền Trang lần nữa hô lên, ấn chứng phỏng đoán của chúng nhân.

Nhất thời, tiếng thì thầm khe khẽ trong đại điện cũng không còn, mặt quốc vương trướng đến đỏ bừng.

Phật sống làm gì vậy? Bần tăng mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh! Thu hồi? Vừa nãy trong điện chẳng phải Phật sống nói muốn phổ độ chúng sinh?

Quốc vương nâng người dậy, lạnh lùng nói:

Cầu Pháp quốc ta lập Phật giáo là nước giáo, trên dưới đều thờ phụng, bách tính không ai không hướng tới Tây phương cực lạc, Phật sống ở lại Cầu Pháp quốc này, chẳng phải càng có thể dễ dàng phổ độ “chúng sinh”? Chẳng lẽ những lời vừa nãy Phật sống nói với bản vương đều là giả? Không phải!

Huyền Trang ngước đầu nói:

Trên dưới Cầu Pháp quốc đều hướng tới Phật Môn, điều này Huyền Trang thấy tận mắt. Huyền Trang cảm thấy vô cùng an vui. Nhưng, chuyện này Huyền Trang muốn cầu pháp phổ độ tam giới. Không thể ở lâu chốn này, mong bệ hạ hiểu cho!

Cách nhau hai trường, quốc vương đối thị cùng Huyền Trang.

Một người rõ ràng là đang tức giận, người còn lại, ánh mắt vẫn đầy kiến nghị.

Hồi lâu, quốc vương trùng trùng nện quyền lên bàn án, lành lạnh nói:

Nếu tâm ý Huyền Trang pháp sư đã quyết, bản vương cũng không tiện nói nhiều!

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra hậu đường, không thèm nhìn Huyền Trang lấy một lần.

Yến hội cứ thế không vui mà tán.

Chúng nhân đều làm như vô ý liếc nhìn Huyền Trang, ai nấy lẳng lặng rời đi, không nói gì thêm.

Chi nháy mắt, trên đại điện chỉ thừa lại đám người Huyền Trang cùng mấy kẻ hầu.

Hầu tử chậm rãi đi tới, kéo Huyền Trang dậy, nói:

Ngươi quỳ hắn làm gì? Nhập hương tùy tục, dù sao hắn cũng là quân vương. Loại quân vương tiểu quốc như này, đương sơ cả cơ hội quỳ xuống dập đầu ta còn không cho. Thanh côn này của ta dựng ở đây, hắn dám làm gì. Đạo phổ độ đầu thể dùng vũ lực cưỡng ép.

Đúng lúc này, một kẻ hầu chậm rãi bước tới chỗ chúng nhân, khom người hành lễ nói:

Phụng mệnh bệ hạ, phòng khách đã chuẩn bị xong xuôi. Mời chư vị theo ta. Ai nha?

Hầu tư chợt cười hừ một tiếng:

Ta còn tưởng hắn muốn đuổi người, không ngờ còn giữ lại qua đêm.

Huyền Trang vội vỗ vỗ tay hắn, ra hiệu đừng mở miệng, miễn sinh thị phi.

Quay người, Huyền Trang khom lưng hành lễ với kẻ hầu, nói:

Xin phiền thí chủ.

Một trường yến tiệc không vui mà tán qua đi, trong vương cung đâu đâu cũng vang lên tiếng nghị luận xì xào.

Dưới sự dẫn đường của kẻ hầu, rất nhanh đám người hầu tử được lĩnh đến biệt viện ngoại vi vương cung.

Khép lại cửa phòng, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cười phá lên, chỉ riêng Huyền Trang không cười, thở dài một hơi thật sâu.

Chặng đường này, kẻ không nguyện thụ độ nhiều lắm. Hôm nay cư nhiên gặp được chủ động thụ độ, còn muốn cường hành giữ lại. Đây là chuyện tốt, chứng tỏ chứng đạo sắp được thành công. Nếu chúng sinh tam giới đều như vậy, muốn phổ độ chẳng phải dễ dàng nhiều?

Nói đến đấy, mấy người đều cười.

Chỉ riêng Huyền Trang không cười.

Đúng lúc này, lông mày hầu tử chợt run lên. Quay lưng, hắn dùng Kim Cô bổng khẽ đẩy ra cửa phòng.

Chỉ thấy sân viện bên ngoài có vô số tăng nhân đang đứng, bọn họ bất chợp quỳ rạp xuống.

Ai nấy nước mắt như mưa, khóc kêu nói:

Cầu Huyền Trang pháp sư cứu giúp chúng ta, cứu giúp chúng ta! Bệ hạ đã hạ lệnh, nếu Huyền Trang pháp sư không nguyện ý lưu lại, tất phải diệt Phật! Đến lúc đó, chúng ta đều tạo ương!

Lúc này, cách đó vạn dặm, trong điện đường Đại Lôi Âm tự, ý cười thoáng hiện trên mặt Như Lai.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com