- Trả về đây, cái gì cũng dễ nói, không trả, bản cung với ngươi không đội trời chung!
Thế giới chìm trong câm lặng.
Chúng nhân lặng lẽ nhìn đăm đăm Nữ Oa, Nữ Oa trừng mắt coi chừng Lão Quân, Lão Quân đành chịu ngước mắt nhìn trời.
Trên thiên không, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tan mây mù lơ lửng quanh đó.
- Ngươi cần gì phải thế?
- Cần gì? Hay cho câu cần gì.
Nữ Oa cắn răng giận quát:
- Với những chuyện thất đức mà ngươi làm, giờ còn hỏi ta cần gì?
- Đấy đâu phải quyết định của riêng cá nhân lão phu.
Lão Quân đặt nhẹ chai rượu trong tay lên đống gạch ngói đổ nát, đỡ lấy đầu gối, cười khổ nói:
- Có một số thứ, vốn dĩ đã tồn tại. Ngươi tưởng chúng ta không dạy bọn họ, bọn họ liền không học được? Hài tử rồi cũng sẽ lớn, mẫu thân không thể chăm lo mãi được. Chúng ta, chẳng qua chỉ gia tốc tiến trình kia thôi.
- Vậy ư?
Nữ Oa hừ lạnh một tiếng:
- Vậy chuyện ở Hoa Quả Sơn của ta là thế nào? Lưu cho ta một mảnh tịnh thổ, chẳng lẽ khó thế ư?
- Chuyện ở Hoa Quả Sơn, ngươi phải hỏi bọn họ.
Cách đó thật xa, Lão Quân tiện tay chỉ tới.
Theo phương vị mà Lão Quân chỉ, thiên binh dồn dập nhường ra.
Nữ Oa đột nhiên quay đầu, hai mắt hơi co lại.
Cách nhau trăm dặm, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ đang len lén kiếm đường chuồn đi!
- Không hay, lão gia hoả bán chúng ta rồi!
Quay người. Hai người lại vội vàng quay ngược lên tầng trời thứ ba mươi tư.
Lão Quân thoáng cúi đầu, vuốt râu cười lên hắc hắc:
- Ai bảo các ngươi phá Thiên Đạo của lão phu, để xem giờ các ngươi lấy gì ra ngăn nàng.
- Ngươi nói cái gì?
Nữ Oa trừng mắt sang.
- Không!
Lão Quân vội lắc đầu khoát tay:
- Ta đang nghĩ sao hai gia hỏa kia đến giờ còn chưa đi ra Ngươi đừng lo, lát nữa ta sẽ vẽ địa đồ Di La cung cho. Bảo đảm bọn họ chạy không thoát.
Nữ Oa giận trừng Lão Quân, hừ lạnh một tiếng.
Trong Di La cung trung, Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn chính đang dạo bước tới lui.
- Hay là Trực tiếp động thủ?
Thông Thiên giáo chủ cuộn tay áo lên, nói:
- Nàng tuy là bán Thiên Đạo, nhưng chân thân không tới đây được. Về phần Lão Quân, tuy bán ra chúng ta, nhưng chắc không đến nỗi giúp nàng chứ? Hai chúng ta liên thủ, hoàn toàn có thể thắng!
Nguyên Thủy Thiên Tôn lặng lẽ lườm hắn một cái.
- Không được? Vậy ngươi còn có cách nào?
Nuốt khô ngụm nước bọt, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày thán nói:
- Đánh thì đúng là có thể đánh thắng, nhưng dù thắng, cũng nghĩa lý gì đâu? Nam Thiên môn là do Ngọc đế hạ lệnh mở, ngươi diệt chúng sinh chi mẫu trước mặt bao người, ngày sau biết đối mặt chúng sinh sao đây? Nếu thật có thể làm vậy, Nữ Oa há sống được tới giờ?
Thông Thiên giáo chủ lập tức như bong bóng xì hơi, mặt nghệt ra.
- Thế biết làm sao? Đi ra chịu chết? Lão Quân không chết, chứ chúng ta là chết thật đấy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn do dự một lúc, cuối cùng nói:
- Tiếp tục Chờ thêm một chút, có lẽ sẽ có người nào đó tới phá cục cũng không chừng.
Lúc này, Tu Bồ Đề mới không gấp không chậm hạ xuống ngoài Nam Thiên môn.
Một tên thiên tướng được lệnh lưu thủ vội vàng chạy ra nghênh đón, khom người hành lễ:
- Mạt tướng tham kiến Tu Bồ Đề tổ sư.
Tu Bồ Đề ngẩng đầu nhìn nhìn trời, nhẹ giọng hỏi:
- Nữ Oa nương nương vào chưa?
Thiên tướng kia hơi ngớ, chắp tay nói:
- Vào rồi.
- Ai hạ lệnh mở cửa?
- Người hạ lệnh… là bệ hạ.
- Hả?
Tu Bồ Đề lập tức vuốt râu cười lên ha ha:
- Nàng đã tiến vào bao lâu?
- Cũng được một thời gian Nghe nói, vừa lôi kéo Lão Quân lên Di La cung.
Vành mắt Nữ Oa đỏ ửng, kéo lấy cổ áo Lão Quân hạ xuống trên lục địa.
Vừa nhấc tay, một tòa tháp cao trực tiếp bị lăng không bẻ gãy, đỉnh tháp trùng trùng nện xuống.
Đá vụn vãi đầy ra đất, mấy tên đạo đồ cuống cuồng tháo chạy.
- Lăn ra đây cho bản cung! Có bản sự làm, sao không lá gan diện kiến bản cung?
Lại tiếp tục nhấc tay, một mạt linh lực xanh lam phóng thích ra. Trong tiếng nổ vang, vách tường dày bị cường hành phá mở ra một hố to, mái hiên lung lay muốn rụng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đành chịu thán nói:
- Đi ra thôi. Tiếp tục chờ. Nguyên cả Di La cung đều bị dỡ mất.
- Không đi.
Thông Thiên giáo chủ quay đầu nói:
- Đi ra đánh lên rồi thì Di La cung cũng không giữ được.
Nói xong, quay mặt đi, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
- Thì ra không phải nhà của ngươi, bị phá ngươi cũng không tiếc!
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức thì giận điên lên, kéo lê Thông Thiên giáo chủ ra ngoài.
Cù cưa hồi lâu, thẳng đến khi Di La cung bị dỡ được một phần ba, thân ảnh hai người mới xuất hiện trước mặt Nữ Oa.
Gặp Nữ Oa, hai người mới ngừng động tác lôi kéo. Đổi lấy bộ dạng lãnh khốc ngày thường. Nhưng vừa đổi biểu tình, hai người quay sang liếc nhau một cái, mới kinh ngạc phát hiện không ai muốn tiến ra phía trước cả.
Thế là, hai người cứ vậy đứng trong đại điện chỉ thừa lại nửa bên, mắt to trừng mắt nhỏ.
- Nói!
Nữ Oa giận quát:
- Hủy Hoa Quả Sơn của ta, rốt cục là ý tưởng của ai!
- Cái đó Hoa Quả Sơn bị hủy sao lại đổ lên đầu chúng ta?
- Không đổ lên đầu các ngươi chẳng lẽ lại đổ lên đầu ta?
Lão Quân buột miệng mà ra, mắng nói:
- Không phải các ngươi liên thủ tưởng muốn vặn ngã lão phu, nâng đỡ con khỉ kia, cuối cùng mới khiến Hoa Quả Sơn bị hủy?
Thông Thiên giáo chủ tức thì bật ra đáp lời:
- Chuyện đó sao trách chúng ta được? Muốn trách thì phải trách Bồ Đề lão đầu cùng Thích Già Ma Ni! Là bọn họ bố cục trước!
- Thế là ai đưa Thất Xảo Di Vân Đan cho hầu tử?
- Đừng có lôi chuyện Thất Xảo Di Vân Đan vào, thứ kia nằm trong tay lão phu bao năm có thấy xảy ra chuyện gì đâu! Vấn đề đang nói bây giờ là ai hủy Hoa Quả Sơn! Chuyện này, muốn trách thì chỉ có thể trách con khỉ kia Cả Thích Già Ma Ni nữa! Trực tiếp hủy đi Hoa Quả Sơn là người của Phật Môn, đâu liên can gì đến Thiên Đình?
- Chính là các ngươi hại! Nếu không phải bởi hai ngươi, Phật Môn làm sao đắc thủ!
- Nói bậy! Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Đương sơ ý tưởng lén dẫn dắt nhân loại làm ác chính là do ngươi đề ra, giờ Nữ Oa tìm tới cửa liền muốn trốn tránh trách nhiệm!
- Sao lại thành ta đề ra! Ngươi kể kể thử xem, đương thời ta nói thế nào!
Trong đám đông, Na Tra khẽ chọc eo Trì Quốc thiên vương ở bên, nhỏ giọng hỏi:
- Tam Thanh Sao cứ như ba đứa trẻ đùn đẩy cho nhau vậy?
- Ngươi phải xem kẻ đứng đối diện là ai.
Nghiêng mặt sang. Trì Quốc thiên vương đột nhiên phát hiện Ngọc đế một khắc trước còn đang vô cùng bình tĩnh, giờ lại nhìn ngó chung quanh, chuẩn bị muốn chuồn đi.
Mắt thấy Lão Quân và Thông Thiên đã nháo đến mặt đỏ tía tai, Nữ Oa ở bên nghe mà đầu óc quay cuồng, Nguyên Thủy lại đột nhiên giật mình một cái, mở miệng nói:
- Chuyện này Đến sau hình như Hoa Quả Sơn bị cấm chỉ hạ mưa? Lệnh kia là do ai hạ?
Lời này vừa ra, lập tức, chúng nhân nhất tề trông sang Ngọc đế. Lúc này, vị trí trên thuyền lâu mà Ngọc đế đang ngồi sớm đã trống rỗng.
Cúi đầu, mọi người thấy được bên cạnh góc chiến hạm, Ngọc đế chính đang xách lấy long bào cuống cuồng tháo chạy.
- Ngươi đừng đi!
Thông Thiên giáo chủ kinh hô một tiếng, đằng không mà lên, nháy mắt liền xách Ngọc đế quay ngược trở về.
Chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng, Ngọc đế bị tiện tay ném xuống đất, quỳ trước mặt Nữ Oa nương nương.
Nhất thời, ngay cả Nữ Oa cũng sửng sờ.
Chỉ thấy Ngọc đế ngước đầu nhìn Nữ Oa một cái, tức thì “ô ô” khóc lớn, hét lên:
- Nương nương, trẫm thực không biết sự sâu xa của Hoa Quả Sơn, đương sơ lúc thỉnh thị thiên tôn và giáo chủ, bọn họ đều không hề có ý kiến. Thế nên Thế nên
Lão Quân vội chen miệng vào:
- Ngươi nghe xem, ngươi nghe xem, lão phu đã quy ẩn nhiều năm, cả chuyện thỉnh thị hắn đều không thèm hỏi ý lão phu, vậy nên chuyện này không can hệ gì đến lão phu cả.
Nữ Oa từ từ quay mặt nhìn sang hai người còn lại.
Thần tình Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng như thể hoảng nhiên đại ngộ, sau đó nhìn vào Thông Thiên giáo chủ, nói:
- Chuyện trọng yếu như vậy, sao ngươi có thể đưa ra ý kiến? Phong hàm đó, hình như cuối cùng là đưa đến chỗ ngươi.
- Ngươi!
Thông Thiên giáo chủ bị dọa nhảy dựng, vội biện giải:
- Ngươi muốn đổ sang cho ta? Sao chính ngươi không đưa ra ý kiến?
Lập tức, trường diện biến thành cãi vã giữa Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ.
Tu Bồ Đề thân trong quân doanh Nam Thiên môn chợt khẽ thả xuống chén trà trong tay, thở dài đứng dậy.
- Đến đây, chắc cũng dày vò đủ rồi.
Lúc này, trong động phủ Hoa Quả Sơn, Huyền Trang khẽ khàng mở mắt ra