Đây là muốn vây chết hắn ở chỗ này? Xem ra, nếu bàn về thuật phong ấn, Nữ Oa đúng là mạnh hơn Phật Môn không ít.
Một bên nắm lấy Kim Cô bổng, một bên quét ra bốn phía, khắc sau, hầu tử đã xông lên cao không.
- Chạy đi đâu!
Năm phân thân của Nữ Oa tấn tốc đuổi theo.
Một lát sau, trên mặt biển vốn đang kích đãng không thôi chỉ thừa lại mình Lý Tĩnh lẻ loi giữa trời.
Hắn ngơ ngác nhìn lên, nghĩ lại mà sống lưng không khỏi ướt đẫm. Kịch chiến giữa hai gia hỏa như thế, khoan nói tới chuyện muốn lấy mạng hắn, dù chỉ sơ sẩy một chút liền có thể cuốn hắn vào, khi ấy kết cục cũng là cửu tử nhất sinh.
- Sao đây? Chẳng lẽ lại trực tiếp quay về?
Hắn không khỏi do dự, có phần cầm nắn bất định.
Giữa cao không, hầu tử nhảy vọt lên, một bên tránh né, một bên phản kích. Năm phân thân Nữ Oa gắt gao đuổi theo, đủ loại thuật pháp như từng cơn sóng tuôn hướng hầu tử.
Trong tầng mây bao la toát ra cự nhân trắng như tuyết do hơi nước ngưng tụ thành, gào thét nhào hướng hầu tử, nhưng chỉ chớp mắt liền bị hầu tử xé thành hai nửa.
Trùng trùng một kích, phân thân “hỏa” màu đỏ hồng của Nữ Oa bị quăng đi, lượn vòng giữa trời, hồn phách tựa hồ cũng bị thương nhẹ. Phân thân “thủy” màu xanh lam tấn tốc điền bổ chỗ trống, tiếp tục triển khai truy kích.
Từng đạo cực quang đỏ hồng thổi qua bên người, trực tiếp tá rơi giáp vai của hắn.
Tiếng vang từ kịch chiến giữa song phương hệt như từng hồi kinh lôi liên miên không ngừng, truyền ra khắp tam giới.
Nữ Oa có được Ngũ Hành phân thân thực sự rất khó chơi, nhưng hầu tử buông tay buông chân ra đánh cũng không phải hạng dễ bắt nạt.
Song phương từ tầng trời thứ nhất đánh lên tầng trời thứ sáu, lại từ tầng trời thứ sáu đánh xuống tầng trời thứ nhất, cứ thế lặp lại không ngừng, đi qua nơi nào, cuồng phong cuồng bạo quét ngang hết thảy mọi thứ.
Bên bờ Hoa Quả Sơn. Hai vị Phật Đà đóng chặt hai mắt, thông qua ba động mãnh liệt từ phương xa truyền đến mà cảm nhận chiến huống. Hai đầu trọc cơ hồ chuyển động cùng một nhịp, đồng thời nhìn về một hướng.
- Phát hiện ra gì không?
- Phát hiện cái gì?
- Vẫn chưa nhận ra à?
Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:
- Bọn họ đánh nhau trên mặt biển phía đông Hoa Quả Sơn, đánh nhau trên hòn đảo mặt tây Hoa Quả Sơn. Đánh nhau trên lục địa mặt bắc Hoa Quả Sơn, rồi kéo tới bờ biển phía nam, thậm chí trực tiếp khai chiến trên tầng trời thứ sáu ngay nóc Hoa Quả Sơn Lại chưa hề trực tiếp khai chiến tại Hoa Quả Sơn.
- Hả?
Chính Pháp Minh Như Lai thoáng nhíu mày.
- Vì sao hầu tử không muốn đánh tại Hoa Quả Sơn, cái đó thì còn có thể hiểu được. Bởi vì đám người Huyền Trang ở đấy. Đánh ở đây, nhỡ bị Nữ Oa phát hiện, hắn liền bị động. Bởi vậy, có chết hắn cũng sẽ không chạy tới nơi này. Nhưng Nữ Oa thì sao?
Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi quay sang nhìn Địa Tạng vương.
Địa Tạng vương cười nhẹ nói:
- Nữ Oa là người thông minh. Khi không thấy được đám người trúng độc. Hầu tử lại có vẻ không hề nóng nảy, buông tay buông chân đánh nhau với nàng. Thảo Tiểu Hoa thân làm giải dược lại ở ngay phụ cận, chẳng lẽ, nàng không đoán được đám người kia đang ở Hoa Quả Sơn?
Một đạo kim quang từ trên trời cao gấp xung mà xuống, trùng trùng nện vào mặt biển.
Nháy mắt, sóng lớn kinh thiên lần nữa cuộn trào.
Ngũ sắc phân thân từ thiên không cấp tốc đuổi theo.
Nhưng không đợi các nàng kịp làm rõ vị trí hầu tử. Bỗng đột nhiên, một vòi rồng xung thiên mà lên, ngay sau đó, liên tục là vài chục vòi rồng tuôn ra.
Nhất thời, Nữ Oa sững sờ, nàng hoàn toàn không cách nào phán đoán chuẩn xác phương vị của hầu tử.
- Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết lợi dụng nước biển?
Thân hình hầu tử xông ra từ trong một vòi rồng, nháy mắt liền bóp chặt phân thân “thổ” màu ám vàng của Nữ Oa.
Bốn phân thân còn lại vội vàng lao nhanh mà đến, nhưng phân thân “thổ” đã bị hầu tử cường hành ấn vào trong nước.
Ngay sau đó. Không đợi bốn phân thân kịp ra tay cứu viện, hầu tử lại đã xuất hiện từ trong một vòi rồng khác, côn bổng trùng trùng đánh lên người phân thân “kim”, trực tiếp đánh bay ra xa.
Cục diện vốn đang ngang bằng tấn tốc bị đánh vỡ, chân thân Nữ Oa không cách nào ly khai thần thạch, rốt cục không thể địch lại hầu tử.
Chỉ nháy mắt, bốn tên trong ngũ sắc phân thân đều đã bị thương nặng.
Còn lại mỗi phân thân “mộc” lơ lửng đằng xa. Lành lạnh nhìn đăm đăm hầu tử. Bốn phân thân đã trọng thương lũ lượt tụ đến bên người nàng.
Hai hàng lông mày Nữ Oa từ từ súc thành một đoàn:
- Nếu không phải sợ ba cập tới Hoa Quả Sơn, bản cung sớm đã phế ngươi.
- Hắc, trợn mắt nói bậy.
Hai tay hầu tử thỏng xuống, thong thả cười nói:
- Hoa Quả Sơn sớm đã hủy rồi, còn sợ ba cập gì nữa?
Nữ Oa lập tức cả kinh:
- Ngươi nói cái gì?
- Bị hủy rồi chứ sao? Giờ nơi đó chỉ toàn đất đá, cả gốc cỏ đều khó tìm ra được.
Nữ Oa thẫn thờ chớp chớp mắt, hỏi:
- Hủy Ai hủy?
- Ai hủy? Cái này kể ra cũng khó.
Hầu tử gãi gãi đầu, vui cười nói:
- Kẻ nào cũng có phần. Thiên Đình, Tam Thanh, Như Lai Tóm lại, những đối tượng mà ngươi có thể nghĩ đến đều có phần. Ngươi chuẩn bị làm gì? Bọn họ dỡ phòng ốc của ngươi, ngươi muốn tìm bọn họ báo thù?
Nhất thời, Nữ Oa có vẻ hoảng thần. Nàng ngơ ngác nhìn về hướng Hoa Quả Sơn, đầu óc trống rỗng.