Sát na này, hai mắt hầu tử khẽ híp thành một khe nhỏ, kinh ngạc nhìn đối phương.
Đối với phản ứng của nữ vương, đám nữ binh vây quanh bốn phía đều sững sốt, ngược lại, đám người Huyền Trang có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Gọi “Đại Thánh gia”, đa phần đều là bộ chúng Hoa Quả Sơn. Nhớ khi xưa Hoa Quả Sơn như mặt trời giữa trưa, giờ gặp phải bộ hạ cũ trong ngóc ngách nào đó của tam giới cũng đâu có gì là lạ.
Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, nữ vương tấn tốc hạ xuống trước mặt hầu tử, hai tay đặt ngang eo, đang muốn cúi người hành lễ, nhưng đột nhiên như ý thức được điều gì, chỉ khẽ gật đầu, thu lại thần tình. Có điều, vẻ hớn hở hiện lên trong mắt, ý cười nở rộ trên mặt, vành mắt ửng đỏ, hết thảy đều không giấu được.
- Giải trừ Giải trừ cảnh giới.
- Hả?
Một tên nữ tướng chỉ vào hầu tử nói:
- Bệ hạ, bọn họ là kẻ xâm nhập.
- Bản vương nói, giải trừ cảnh giới.
Sau khi lần nữa xác định mệnh lệnh từ nữ vương, đám nữ binh mới lũ lượt buông lỏng cung tên, ngơ ngác nhìn nhau.
Mấy ngàn năm, Nữ Nhi quốc chưa từng xuất hiện loại chuyện bỏ mặc kẻ xâm nhập như này, đặc biệt lại là đối tượng nam tính. Theo lý, dù không lập tức xử tử, cũng phải nên đuổi đi mới đúng. Nhưng nữ vương bệ hạ lại mệnh lệnh cho các nàng giải trừ cảnh giới Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyển ngoặt quá bất ngờ
Thiên Bồng khẽ liếc mắt nhìn sang hầu tử.
Lúc này, hai hàng lông mày hầu tử sớm đã súc thành hình chữ bát, ngẩn ngơ đương trường.
Người này hắn thật sự không biết, hoàn toàn không hề có chút ấn tượng nào. Nhưng đối phương làm vậy, rõ ràng là nhận thức mình.
Sao đây? Với biểu hiện kia của đối phương, mình lại nói không hề nhớ ra nàng là ai?
Hầu tử có vẻ hơi do dự
Khi thấy đám thuộc hạ đã giải trừ vũ trang. Nữ vương thoáng nhìn chúng nhân sau lưng hầu tử rồi khẽ gật đầu. Khóe miệng hất lên, mặt mang ý cười.
- Đại Thánh gia thuận đường qua đây?
- Đúng vậy!
Hầu tử khẽ lỏng ra côn bổng trong tay.
- Nếu đã tới, chính là khách, tỳ Không, bản vương, nên chiêu đãi chu đáo mới phải.
Nói rồi. Nữ vương nghiêng người đứng sang một bên. Vươn tay làm tư thế “mời”.
- Tỳ?
Hai hàng lông mày hầu tử càng cau chặt.
Hắn nghe rất rõ ràng, vừa nãy đối phương tự xưng “tỳ”. Không phải “mạt tướng”, không phải “ti chức”, không phải “thần”, mà là “tỳ”.
Ở Hoa Quả Sơn, người tự xưng “tỳ”, hẳn là nữ tỳ. Nếu nói vậy, khả năng tính liền không đếm xiết. Đương sơ tỳ nữ trong Tề Thiên cung sao mà nhiều, hầu tử không nhớ được cũng là bình thường. Nhưng mà Một nữ tỳ biến thành bộ dạng như hiện tại, chẳng lẽ không kỳ quái? Đương sơ tuy Hoa Quả Sơn không thể cầm thiên tài địa bảo đi chồng cho từng tên yêu quái, nhưng tư chất cao như thế, có thể so được với Thiên Bồng, hơn nữa lại còn tu Hành giả đạo, theo lý không thể bị phái đi làm nữ tỳ mới đúng.
- Đại Thánh gia, hành cung của bản vương ở ngay gần đây, hay là, tới đó một chuyến, được không?
Hầu tử ấp a ấp úng nói:
- Chúng ta có tận mấy người, còn cả ngựa Sợ rằng Không quá thích hợp?
- Không sao, chúng ta đi trước một bước, bọn họ theo sau là được.
Vừa nghe, hầu tử lập tức sinh lòng cảnh giác.
Không phải là muốn dụ hắn đi, sau đó gây phiền hà cho Huyền Trang?
Nữ vương như chợt hiểu ra điều gì. Liếc nhìn đám Huyền Trang một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, vậy bản vương bồi Đại Thánh gia một đoạn.
Từ đầu tới đuôi, nữ tử được xưng là quốc vương Nữ Nhi quốc này chưa hề nói toạc tính danh, lại một mực ngước đầu nhìn hầu tử, vẻ hớn hở hiện hết lên mặt.
Nhìn nữ vương bệ hạ hứng trí cao như thế, những nữ binh kia không khỏi sững sờ. Chẳng qua, nếu mệnh lệnh đã hạ, các nàng cũng không tiện vi kháng.
Trên đường, hầu tử sóng vai đi ở hàng đầu cùng nữ vương bệ hạ, sau lưng, đám người Huyền Trang bị một đống nữ nhân đoàn đoàn vây quanh. Tuy không trực tiếp cầm binh khí nhắm vào, nhưng thái độ phòng bị hiển nhiên là rất rõ ràng.
Đi được một đoạn ngắn, thậm chí có mấy tên binh sĩ đi lên trước đám người Huyền Trang, làm như vô ý ngăn cách giữa Huyền Trang và hầu tử, thả chậm bước chân, tựa hồ muốn kéo ra cự ly với hầu tử.
Điều này khiến giới tâm hầu tử càng nặng, mấy lần không thể không thả chậm bước chân bảo trì khoảng cách với Huyền Trang.
Đối với những biến hóa nhỏ nhặt này, vị nữ vương bệ hạ kia lại không hề để ý. Chỉ cần hầu tử dừng chân, nàng liền cũng dừng theo, cười hì hì nhìn hầu tử, tịnh không có ý thúc giục.
Hầu tử càng lúc càng nghi hoặc.
Hết cách, hầu tử đành phải trực tiếp dùng phương thức truyền âm nói chuyện với nữ vương.
- Cái kia Chúng ta quen nhau ư?
- Đại Thánh gia tự nhiên không nhận ra nô tỳ, chẳng qua, nữ tỳ sao lại không nhận ra Đại Thánh gia được.
- Trước kia ngươi từng ở tại Hoa Quả Sơn?
- Đúng vậy, trước kia nô tỳ là tỳ nữ Tề Thiên cung. Chẳng qua Không tiện công khai trước mặt thuộc hạ, bởi vậy, chỉ có thể ủy khuất Đại Thánh gia ngài.
- Không sao…
Hầu tử ý vị sâu xa nhìn nàng một cái, lúc bốn mắt giao nhau, phát hiện đối phương cười tươi như hoa.
Trên người vị nữ vương bệ hạ này không có tia dấu hiệu nào là yêu quái, chẳng qua, hầu tử có thể cảm giác rõ ràng nàng là yêu. Thời này khắc này, cự ly giữa nàng và hầu tử chưa tới ba xích, thậm chí hầu tử biết được, đối phương là một con Hạt Tử tinh.
Chẳng lẽ giống như Quyển Liêm đương sơ, lạc đường tới đây, sau đó lên làm nữ vương? Cũng không đúng, vô duyên vô cớ lên làm nữ vương thì còn có thể, nhưng thân tu vị này của nàng thì từ đâu ra?
Theo như phong cách hành sự của Hoa Quả Sơn, nàng bị phái đi làm tỳ nữ, tư chất cùng lắm chỉ là trung đẳng, với tư chất ấy, phải cần bao nhiêu đan dược mới chồng lên được cảnh giới Hóa thần cảnh Thái Ất kim tiên, thậm chí Đại La Kim Tiên? Sợ rằng ngay cả Thiên Đình đều cầm không ra?
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nàng, một đường nhìn hầu tử cười ngốc, chẳng có vẻ gì là thành phủ quá sâu cả.
Trên đường, hầu tử tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng hỏi chút chuyện liên quan tới Tề Thiên cung. Đối phương đối đáp rất trôi chảy, không hề giống giả bộ. Khiến hầu tử càng thêm băn khoăn.
Địch nhân cùng hung cực ác kỳ thực không đáng sợ, chỉ cần ngươi cùng hung cực ác hơn đối phương là được rồi. Khó xử nhất là cái loại này. Với vẻ thiện ý đó của nàng. Hầu tử thực khó mà đột nhiên xuống tay chế trụ, sau đó treo lên cây bức hỏi cho được.
Rất nhanh, do đã dần tiếp cận “hành cung” theo như lời nữ vương, trên đường bắt đầu thấy đến một ít trạm gác và phòng ốc tán lạc giữa núi rừng.
Tổng thể mà nói, Nữ Nhi quốc quả đúng là một mảnh thế ngoại đào nguyên, không chỉ điểu ngữ hoa hương, hồ quang sơn sắc. Mà toàn bộ người ở nơi đây đều tu tiên. An cư lạc nghiệp, ai ai cũng đều là mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp. Nếu bài trừ đặc điểm không hoan nghênh nam nhân ra, nơi này thật chẳng khác gì Thiên đường.
Dần dần, phòng xá đập vào mắt càng lúc càng nhiều, nữ nhân bên đường nhìn đám người hầu tử mà như nhìn quái vật.
Không lâu sau, cuối cùng chúng nhân đã đi tới cái gọi là “hành cung” -- mái hiên trắng ngà, gạch ngói đen xám, phòng xá bằng gỗ dựng lên tầng tầng lớp lớp -- đây là một tòa kiến trúc rất đặc trưng của người thiểu sổ, tự nhiên, đơn giản và cổ kính.
Một nữ tử mặc váy xanh lục dẫn tùy tùng ra nghênh đón.
Lúc nhìn thấy đám người hầu tử sau lưng nữ vương, rõ ràng nàng hơi cả kinh, lại tịnh không nhiều lời, khẽ khom lưng hành lễ.
- Bản vương muốn thỉnh yến chiêu đãi Đại Thánh gia, các ngươi nhanh nhanh chuẩn bị.
- Dạ.
Dẫn theo đám người Huyền Trang, nữ vương bước nhanh tiến về phía trước. Trên đường, mọi người đều cung kính hành lễ.
Nữ Nhi quốc không lớn, vương cung không khả năng quá đường hoàng, huống hồ đây chỉ là hành cung?
Khác với cung điện tầm thường, trong cái tòa gọi là hành cung này không hề có đại quảng trường, bố cục ba tầng dày đặc, nhìn qua chỉ như một tòa nhà diện tích cực lớn, kể ra, căn bản không xứng với hai từ cung điện.
Chắc bởi trừ bộ đội phụ trách đối phó kẻ xâm nhập ra thì những người khác đều ít khi thấy được nam nhân. Lúc đám người hành tẩu bên giếng trời, những nữ nhân đứng trên lan can lầu hai lầu ba có vẻ rất tò mò, một bên đánh giá đám người hầu tử, một bên nghị luận không ngừng.
Rất nhanh, đám người hầu tử được an trí trong một gian nhà nhỏ.
Đồng thời với đó, Tiểu Bạch Long lại bị buộc ở chuồng ngựa ngoài cung, nhìn một đống ngựa cái nhìn mình mà hai mắt sáng rực, không khỏi rùng mình một cái.
Trong phòng, Thiên Bồng kinh ngạc nói:
- Ngươi không quen nàng?
- Chắc là không quen, dù sao thì ta không nhớ ra được. Nàng nói mình đã từng là tỳ nữ Tề Thiên cung Khi đó tỳ nữ Tề Thiên cung nhiều lắm, trừ mấy người thường xuyên tiếp xúc, sao ta nhớ hết được?
- Một tỳ nữ Tề Thiên cung có thể tu ra tu vị thế kia?
- Ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hầu tử lắc lắc đầu, thong thả nói:
- Có lẽ là có kỳ ngộ nào đó, chẳng qua kỳ ngộ này đúng thật hơi lớn một chút.
Mấy người lẳng lặng nhìn hầu tử.
Thoáng dừng một chút, hầu tử thở dài một hơi, nói tiếp:
- Đi một bước tính một bước thôi. Ta thấy nàng không chỉ không ác ý, còn có hỏi tất đáp. Chẳng phải nói muốn thỉnh yến mời chúng ta? Muốn biết gì, tí nữa cứ hỏi là xong.
Lúc này, một nơi khác trong hành cung, nữ tử váy xanh khi nãy đứng nghênh tiếp ở cửa cung đang đứng sau lưng nữ vương, nhẹ giọng nói:
- Trước giờ Nữ Nhi quốc không hoan nghênh nam nhân, bệ hạ để nam nhân tiến vào hành cung, sợ rằng không tốt lắm đâu?
- Ngươi có thể ngăn lại bọn họ?
- Cái đó
- Tu vị Đại Thánh gia, ít nhất là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, Nữ Nhi quốc này, căn bản không ai có thể địch nổi. Bởi vậy, không phải ta cố ý, mà là bị bức bất đắc dĩ.
Lục y nữ tử khom lưng nhẹ giọng nói:
- Bất kể thế nào, đây đều là chuyện vi phản tổ lệ. Ti chức cho rằng, nên nói một tiếng cho nương nương.
- Nương nương chính đang ngủ say, không tiện quấy rầy. Loại chuyện này, bản vương tự làm chủ được.
Thả xuống danh sách đồ ăn thức uống đêm nay mà thần tử tống lên, nữ vương kéo tay lục y nữ tử đi tới trước tủ đồ, nói:
- Chuyện đó không cần nghĩ nhiều, ngươi tới giúp ta chọn thử, xem đêm nay nên mặc bộ đồ nào mới hợp. Đại Thánh gia khó được mới tới một chuyến, không thể qua loa.
Nụ cười kia, xán lạn như một thiếu nữ gặp lại người tình trong mộng thất lạc nhiều năm trước.
Cảnh này khiến lục y nữ tử không khỏi có phần âu lo.
Nàng không biết, thậm chí chính hầu tử đều không nhớ được. Hơn sáu trăm trước, lúc hầu tử rời khỏi Thiên Đình, được đại quân Yêu tộc nghênh hồi Hoa Quả Sơn, từng cử hành một lần khánh điển thịnh đại. Trong buổi khánh điển ấy, có tỳ nữ không cẩn thận hất rượu lên người trọng thần, vốn phải bị phạt nặng, nhưng bởi hầu tử lên tiếng, cuối cùng được tha tội, nhân khi tâm tình cực tốt, Dương Thiền còn đề thăng phẩm cấp cho tỳ nữ kia.
Tỳ nữ không hề lưu lại danh tính trong dòng lịch sử của Hoa Quả Sơn ấy, hiện tại chính là quốc vương Nữ Nhi quốc.