Đại Bát Hầu

Chương 668: Không lưu một ai



Gió nhẹ lướt qua, khẽ đong đưa cây đuốc san sát trong quân trận, quang ảnh lắc lư trước mặt Huyền Trang.

Cà sa phiêu đãng theo gió.

Kiếm phong đến gần yết hầu, Huyền Trang ngước đầu lên cao cao, nhìn đăm đăm Đa Mục Quái.

- Bần tăng thân vẫn rồi, tuyệt không thương hại bất cứ người nào ở đây. Đa Mục đại nhân, có thể bảo chứng cho bần tăng được không?

Chúng tăng nhân đều trầm mặc, ngơ ngác ngước nhìn, đầu óc trống rỗng.

Giây phút trước, từ tận đáy lòng bọn họ oán hận Huyền Trang, bọn họ hi vọng Huyền Trang chết đi, dùng mạng Huyền Trang cứu mạng chính mình.

Nhưng lúc Huyền Trang thực sự đứng ra, bọn họlại cảm thấy khó mà tin tưởng.

Đây là diễn trò, hay đứa này ngu thật?

Đà Khiết nắm chặt tay Tiểu Bạch Long, thấp giọng nói:

- Bảo hộ Huyền Trang pháp sư, ai đều có thể chết, chỉ riêng Huyền Trang pháp sư không thể chết Hắn mà chết, không tìm được ai tây hành chứng đạo nữa đâu.

Ánh mắt Tiểu Bạch Long không ngừng lấp lánh, hắn áp thấp giọng hỏi:

- Chúng ta dẫn Huyền Trang pháp sư đột vây, có mấy thành nắm bắt?

Thiên Bồng thấp giọng đáp:

- Ba người Quyển Liêm, Hắc Mao, và ngươi đồng thời dẫn đi Huyền Trang pháp sư, ngoài mặt có vẻ được sáu thành, chẳng qua Không biết Đa Mục Quái còn hậu thủ hay không. Nếu có hậu thủ, khả năng cả hai thành đều không có. Tiền đề là, đừng quản ta và Đà Khiết.

- Không được!

Quyển Liêm và Tiểu Bạch Long cơ hồ dị khẩu đồng thanh hô lên.

- Không được cũng phải được. Lỡ qua cơ hội, có lẽ cả hai thành kia đều không có.

Quyển Liêm một mặt quan sát động tĩnh tiền phương. Một mặt cắn răng thấp giọng quát:

- Nếu phải thế, ta tình nguyện không mang Huyền Trang pháp sư, chỉ mang nguyên soái ngươi!

- Nói thế nào ta cũng không bỏ lại biểu đệ.

Tiểu Bạch Long thấp giọng nói.

- Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ này, thì phải có giác ngộ không còn sống để quay về.

Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, nói:

- Quyển Liêm. Ngươi cũng từng là người của Thiên Quân, chẳng lẽ còn không hiểu đạo lý kia? Hay là, trừ Thiên Hà thuỷ quân, nơi khác đều không có quy định ấy?

Nói rồi, Thiên Bồng cười lên đành chịu.

Quyển Liêm lập tức á khẩu không đáp được.

Hồi lâu, Đa Mục Quái mặt đỏ gay, quát nói:

- Ngươi tưởng mình có thể sống lại được ư? Ngươi chết rồi, ta sẽ khiến cho hồn phi phách tán. Vĩnh bất siêu sinh! Ngươi vẫn chịu đứng ra?

- Dám hay không. Là chuyện của chính bần tăng.

Huyền Trang nhàn nhạt nói:

- Điều Đa Mục đại nhân cần làm, chỉ là cho bần tăng một lời hứa hẹn thôi.

- Ngươi và bọn họ đâu quen biết gì nhau, cứ thế cam nguyện dùng mạng mình đổi mạng bọn họ?

- Chẳng phải Đa Mục đại nhân nói muốn nhìn ta phổ độ ư?

Huyền Trang cười lên khinh miệt:

- Ngươi chỉ cần hồi đáp Huyền Trang, lời hứa của ngươi, có đáng tin hay không.

Khắc này, Đa Mục Quái lại có vẻ ngập ngừng. Hai mắt thoáng mở to, có phần kinh ngạc nhìn Huyền Trang.

- Vì sao?

Ngưng thị thân xác tiểu sa di đã dần lạnh buốt trước mắt. Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Bởi vì, phổ độ.

Mũi kiếm sắc bén đâm vào làn da nơi yết hầu, máu tươi thuận theo lưỡi kiếm trượt xuống, từng giọt từng giọt.

Nháy mắt, gió nhẹ quét qua như gợn sóng, tầng mây trên đầu tản ra.

Chúng nhân tròn mắt mà nhìn.

Ánh trăng sái lạc phàm trần, sáng bừng mọi thứ.

Trong gió táp, Huyền Trang lẳng lặng đứng đó, sừng sững như núi.

Sau lưng, đám tăng nhân ngây dại.

- Phổ độ, chỉ là trò đùa!

- Trong bể khổ vô biên, có một mảnh tịnh thổ, thuộc về chúng sinh, mà không chỉ thuộc về Phật Đà.

- Ngươi từ đâu biết được?

- Bần tăng không biết, bần tăng chỉ tin tưởng.

- Tin tưởng?

Đa Mục Quái hừ lạnh một tiếng, chất vấn nói:

- Nếu không có thì sao?

- Nếu không có. Liền để bần tăng táng thân trong bể khổ. Ngày sau, tất có người cũng như bần tăng, đạp lên đường mà bần tăng từng đi qua, tiếp tục tiến về phía trước, thẳng đến khi tìm được mới thôi.

Khóe mắt Đa Mục Quái thoáng giật nhẹ, tay bất giác siết chặt roi ngựa.

Hắn đột nhiên hiểu ra, người hắn đang phải đối mặt, không phải tu tiên giả, không phải tu Phật giả, mà là tuẫn đạo giả. Loại tuẫn đạo giả chỉ xuất hiện qua trong cổ tịch.

Khác với tu tiên giả chỉ cầu trường sinh, khác với tu Phật giả chỉ cầu siêu thoát, đó là đối tượng bị cho là ngu muội nhất, cái loại có lẽ đã im tiếng biệt tích khỏi thế gian này, tuẫn đạo giả -- chỉ cầu đạo trong lòng được chứng, mà đạo của y, chính là phổ độ.

Ném lại Phật thân, mười kiếp luân hồi, chỉ vì chứng đạo.

- Huyền Trang pháp sư!

Một tên tăng nhân đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

Ngay sau đó, tên thứ hai, tên thứ ba, toàn bộ chúng tăng đều quỳ xuống, bọn họ cúi đầu khấu bái Huyền Trang. Loại cảm giác ấy, hệt như bất giác nhắm mắt lại trước quang huy lộng lẫy, bất luận bọn họ có nguyện ý hay không.

Trong ánh lửa ráng hồng, ẩn ước có thể nghe được có người đang nức nở.

- Bần tăng có một nguyện vọng, hi vọng chư vị có thể hoàn thành giúp bần tăng.

- Pháp sư thỉnh giảng!

- Sau này, hi vọng có một vị đệ tử Phật môn, có thể thay bần tăng đi tiếp con đường tây hành này, như thế Bần tăng tuy chết, mà không hối.

Sau thoáng chốc trầm mặc ngắn ngủi, có người hô lớn:

- Đệ tử nguyện ý!

Ngay sau đó, cơ hồ toàn bộ tăng nhân đều hô theo.

Dưới Địa phủ, Địa Tạng vương khẽ súc mày, Chính Pháp Minh Như Lai lại mỉm cười.

- Ngày đó, trong địa lao Trường An, hắn cũng từng làm vậy, bức khiến ta không thể không ra tay tương trợ.

- Dù thế, lại có sao?

Địa Tạng vương lành lạnh nói:

- Nỗi khổ chúng tăng vẫn chưa được giải. Người trong tây hành vẫn chìm trong khổ nạn. Đạo phổ độ, há là dễ chứng như vậy?

- Nếu đạo phổ độ thực sự tồn tại, muốn chứng đạo, ngươi cảm thấy, điều kiện tiên quyết là gì?

- Hẳn nên Hẳn nên phải có trí tuệ vô thượng, có thể hóa giải hết thảy khổ nạn.

- Không!

Chính Pháp Minh Như Lai cúi đầu mân mê chén trà, cười nhẹ nói:

- Thế gian này, kẻ nắm giữ trí tuệ vô thượng tịnh không phải không có Muốn chứng đạo, đầu tiên phải cần một “kẻ ngu” như hắn, bất chấp tính mạng bản thân, ném bỏ tất cả, đi lên con đường không lối về kia, làm chuyện mất sức mà không thấy đâu là kết quả này.

Đa Mục Quái kinh hoảng nhìn chúng tăng bò rạp dưới đất. Nhất thời, chính hắn đều quên mất buông lời dọa dẫm.

Thoáng nghiêng mặt qua, Huyền Trang trông sang đám người Thiên Bồng:

- Nguyên soái.

Thiên Bồng đang được Quyển Liêm dìu đỡ khẽ ngước đầu lên, nhìn Huyền Trang.

- Sợ rằng, tiếp theo phải làm phiền nguyên soái bảo hộ người thỉnh kinh mới. Bần tăng tịnh không phải không thể thay thế, chặng đường này, tất phải đi tiếp.

Thiên Bồng súc mày, nhất thời, không biết nên đáp lại ra sao.

Máu tươi nhuộm đỏ tăng bào.

Giờ này, không người không tin tưởng, hòa thượng nhìn như tay không sức trói gà trước mặt, tựa hồ có được lực lượng vô cùng.

- Có một số hạng tiêu tiểu ở Linh sơn cho rằng hẳn nên trực tiếp ra tay với chuyển thế của Kim Thiền tử. Trực tiếp giết hắn để đoạn tuyệt hậu họa.

Địa Tạng vương khẽ bật cười, lắc lắc đầu nói:

- Phải để chúng tới đó xem xem. Huyền Trang chết hay không chết, con đường này, đều phải đi, chỉ là ai đi, đến sau cùng, có thể chứng đạo được hay không thôi.

Ngẩng đầu, Huyền Trang nhướng mắt lên, trực bức Đa Mục Quái:

- Bần tăng đã dặn dò hậu sự xong, tiếp theo, chỉ cần một lời hứa hẹn của Đa Mục đại nhân.

Hai hàng lông mày Đa Mục Quái thoáng nhảy động.

Tại sao lại vậy, vốn là muốn đương chúng vạch trần tên “lừa đảo” này, chứng minh Đại Thánh gia đang bị che mắt. Nhưng mà Hiện tại xem ra, chẳng những mục tiêu không đạt thành, bởi mình từng bước ép sát, ngược lại còn tỏ rõ quyết tâm chứng đạo của Huyền Trang

Tay nắm chặt dây cương xoa vuốt liên hồi, Đa Mục Quái do dự không quyết.

Mắt nhìn Đa Mục Quái đằng xa, Huyền Trang cao giọng chất vấn:

- Đa Mục đại nhân, lời hứa hẹn kia, khó vậy ư?

Đạo sĩ râu quai nón xách động chiến mã đi tới bên cạnh Đa Mục Quái:

- Đại nhân, liệu có phải chúng ta sai rồi, Huyền Trang này thực sự muốn chứng đạo

- Dù thật thì đã sao! Kẻ ngăn trở đại nghiệp Yêu tộc, giết không tha!

Chỉ nghe “ba” một tiếng. Vừa quay đầu, Đa Mục Quái đã dùng roi ngựa trùng trùng quất lên mặt đạo sĩ râu quai nón.

Ôm mặt, đạo sĩ râu quai nón vội lui xuống.

Lần nữa trông hướng Huyền Trang, Đa Mục Quái hung hăng gầm nói:

- Ta lười nhác nói nhảm với hòa thượng điên nhà ngươi! Người đâu, chuẩn bị bắn tên--!

Tùy theo cái nhấc tay của hắn, vô số cung tiễn tức thì kéo căng.

Thuẫn binh đứng ở tiền phương giơ lên thuẫn bài, lùi ra sau hai bước.

- Động thủ!

Không đợi tay Đa Mục Quái kịp hạ xuống, Thiên Bồng đã hô lên trước.

Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm cướp trước một bước xông tới Đa Mục Quái, liền sau đó, Tiểu Bạch Long lủi đến trước mặt Huyền Trang.

Trong quá trình xông đâm, thân hình Hắc Hùng tinh tấn tốc bành trướng, biến thành một cự hùng cao năm trượng.

Quyển Liêm đứng trên lưng Hắc Hùng tinh, đôi tay ngưng tụ linh lực sáng lên lấp lánh. Tay áo bị căng rách, lộ ra cơ thịt lực lưỡng.

Nhất thời, đám binh sĩ nhìn mà trợn tròn mắt.

Mắt thấy Hắc Hùng tinh hóa thành quái vật khổng lồ vọt tới, chiến mã dưới háng Đa Mục Quái bị kinh hãi, nhảy lên rít gào, muốn quay đầu bỏ trốn. Đa Mục Quái trên lưng ngựa lại có vẻ không thèm để ý, chỉ chuyên tâm áp chế chiến mã.

Ngay lúc cự chưởng của Hắc Hùng tinh gào thét quất hướng Đa Mục Quái, bỗng đột nhiên, một con lão hổ thể phách tương đương không biết từ đâu lao vụt ra đâm sầm vào Hắc Hùng tinh.

Đồng thời với đó, Quyển Liêm đã tung mình nhảy lên đỉnh đầu Đa Mục Quái, đâm thẳng xuống. Bàn tay ngưng tụ gần như tất cả lực lượng.

Đúng lúc này, một thân ảnh chợt lăng không chắn giữa Quyển Liêm và Đa Mục Quái.

Đây là một đạo sĩ, một trong mấy tên đạo sĩ vẫn đứng sau lưng Đa Mục Quái nãy giờ.

Khắc sau, trên đỉnh đầu đạo sĩ kia tấn tốc đâm ra hai chiếc sừng. Đó là sừng hươu.

Không đợi Quyển Liêm kịp phản ứng, sừng hươu đã điên cuồng sinh trưởng, giống như san hô, ngưng tụ thành một bức “tường” chắn giữa hai người !

Cơ hội chỉ có lần này, lỡ qua, liền mất.

Thời gian không cho phép Quyển Liêm làm ra quá nhiều phán đoán, hắn chỉ biết sử ra lực lượng khắp người, xông về phía bức tường bằng sừng hươu kia.

Tầng sừng hươu thứ nhất bị Quyển Liêm xông đâm thành vụn phấn.

Tầng sừng hươu thứ hai bị Quyển Liêm xông đâm thành vụn phấn.

Tầng sừng hươu thứ ba bị Quyển Liêm xông đâm thành vụn phấn.

Thẳng đến tầng sau cùng, tầng thứ bảy, hơi hơi chấn động, rạn nứt, lại tịnh không triệt để hóa thành vụn phấn.

Một búng máu tươi từ trong miệng Lộc tinh phun ra.

Không đợi Quyển Liêm lần nữa ngưng tụ lực lượng, cách qua đạo vách tường sau cùng, Đa Mục Quái nhè nhẹ chỉ tới, một đạo bạch quang tức thì xuyên thấu giáp vai Quyển Liêm!

Hết cách, Quyển Liêm đành phải rút ra sau.

Ở đầu bên kia chiến trường, Tiểu Bạch Long chuẩn bị một đống lời, định bụng khi Huyền Trang cự tuyệt kiến nghị rời đi thì dùng để thuyết phục.

Đáng tiếc, hắn căn bản không có cơ hội để nói những lời kia.

Lúc tay hắn nắm chặt lấy cổ tay Huyền Trang, định cướp đi chuôi kiếm thì cũng là lúc đạo sĩ râu dê đã đứng chắn trên đường mà hắn tính tháo chạy.

- Trấn định --! Bảo trì trận hình!

Một tên tướng lĩnh cưỡi chiến mã lao vút men theo quân trận đã có phần rời rạc, kêu gào nói:

- Đây là thiên binh quốc sư mời tới! Đừng sợ!

Đa Mục Quái ngồi trên lưng ngựa mặt không biểu tình, gằn giọng nói:

- Không lưu… một ai!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com