Chậm rãi hành tẩu giữa chúng tăng, Thiên Bồng tụ từng đạo linh lực lên hai ngón, rót vào mi tâm tăng nhân đang hôn mê.
Chỉ thấy hắn thở nhẹ một hơi, nhịp thở của tăng nhân vốn đang thoi thóp lập tức bình ổn đi nhiều.
Thấy thế, tăng nhân bốn phía lũ lượt hoảng nhiên đại ngộ, vội vàng hai tay hợp mười hành lễ cảm ơn Thiên Bồng và Huyền Trang. Ánh mắt nhìn đám người Huyền Trang hòa thiện lên không ít.
Huyền Trang cũng hai tay hợp mười, từ xa xa đáp lễ với bọn họ.
- Đừng vui mừng quá sớm. Dùng linh lực tục mệnh Không khéo cả chúng ta cũng đi đứt theo.
Tiểu Bạch Long dùng lưng bàn tay đặt lên trán Đà Khiết, lại đưa lên trán mình, thong thả nói:
- Linh lực là căn bản cho chúng ta bảo mạng. Tục mệnh rất hao tốn linh lực, một khi hao hết, liền chỉ có thể mặc người xâu xé.
- Hôm nay ngươi nói hơi nhiều đấy.
Quay đầu, Tiểu Bạch Long trông thấy Quyển Liêm chính đang lành lạnh nhìn mình.
- Làm sao? Ta nói sai ư? Ta nói sai điều gì ư?
Địa phủ.
Trong lầu các, Địa Tạng vương nhìn thẻ tre viết bốn chữ “oán tăng hội khổ” được đặt trước người Chính Pháp Minh Như Lai, lại chỉ một mực cười nhẹ.
- Làm vậy, tính là giải “oán tăng hội khổ”?
- Không phải ư?
Chính Pháp Minh Như Lai hỏi ngược lại.
- Nếu thế mà giải được, vậy tây hành khác gì trò đùa.
Địa Tạng vương thoáng ngửa đầu lên, nhắm mắt thán nói:
- Nếu đó mà là giải, vậy đạo phổ độ đừng nên do Phật môn ta tới chứng, nên để Đạo môn tới chứng. Đừng quên, Thiên Bồng Nguyên Soái, chính là người của Đạo môn. Chứng đạo, há là không có thiện tâm, chỉ cần dũng khí là được?
Chính Pháp Minh Như Lai mặt không biểu tình hỏi:
- Thế theo ý kiến của ngươi. Phải làm thế nào?
Vừa nghe lời này, Địa Tạng vương thoáng súc mày. Trầm tư một phen, rồi nhìn đăm đăm Chính Pháp Minh Như Lai, lắc đầu nói:
- Nếu chỉ là một nhóm cường đạo, vậy thì dễ rồi. Đáng tiếc, những người này chẳng qua là binh sĩ tầm thường. Muốn bảo hộ tăng nhân, chỉ có thể ra tay với binh sĩ. Nhưng đao kiếm đâu có mắt, nhân số binh sĩ lại nhiều lắm.. Nói đến cùng, binh sĩ, chẳng qua là phụng mệnh làm việc, bản thân tịnh không sai lầm. Đây giống như sói ăn dê, vốn là thiên tính. Nếu cứu dê, sói tất chết đói. Nếu bỏ mặc, dê biết làm sao? Chuyện của thế gian này, vốn đâu phải dùng đúng sai đơn thuần là có thể nói thông.
- Ngươi cũng không biết?
Địa Tạng vương gật gật đầu:
- Bần tăng, không giải được.
Nghe vậy, Chính Pháp Minh Như Lai cười cười, nói:
- Nếu đã giải không ra, vậy cứ an tĩnh mà nhìn. Ngươi muốn thiết nhiều ít cửa ải khó cho hắn, ta không ngăn trở. Đưa hắn lên đường tây hành. Sắp xếp hộ pháp cho hắn, tiếp đó làm thế nào, thành hay bại, đều dựa chính hắn.
Sau một lượt, trên trán Thiên Bồng đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Sắc mặt xám nghét, hệt như vừa trải qua một phen đại chiến.
- Nguyên soái, không sao chứ.
Quyển Liêm vội vàng định bước lên dìu đỡ, song bị Thiên Bồng ngăn lại.
- Mới vừa bắt đầu thôi, giờ mà đã cần người đỡ, lát nữa không lẽ phải cáng ta đi.
Quyển Liêm lúng túng cười cười:
- Hay là, lượt tiếp theo để ta? Hoặc chúng ta luân lưu làm?
- Không được, mấy người các ngươi tất phải bảo tồn thực lực.
Thiên Bồng lắc đầu nói:
- Nếu ai cũng đều ra tay thế tục mệnh cho bọn họ, nhỡ đối phương đột nhiên ra tay, sợ rằng chúng ta vô lực để kháng cự.
Thở dài một tiếng, Thiên Bồng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Huyền Trang, trong tay còn nắm lấy ngọc giản liên hệ hầu tử.
Bước ra bước này, hầu tử đã thành hi vọng duy nhất. Chẳng qua. Theo như tốc độ của hầu tử, dù xa đến mấy, chắc đều có thể đến nơi trong nháy mắt. Hệt như đương sơ xử lý chuyện Khuê Mộc Lang.
Huyền Trang hai tay hợp mười, vái hướng Thiên Bồng:
- Bần tăng thay mặt chúng tăng cảm tạ nguyên soái.
Thiên Bồng khẽ khoát tay, tịnh chưa nhiều lời.
Đám tăng nhân phía đối diện cũng rụt rè nhìn bọn họ.
Không lâu sau, đám người kia tụm năm tụm ba đi tới chỗ Huyền Trang, hành lễ với Huyền Trang và Thiên Bồng.
- Đệ tử Diệu Đạo, thay mặt gia sư cảm tạ ân cứu mạng của chư vị.
Nhất thời, không khí trong tường rào bỗng tốt lên nhiều, cuối cùng trên mặt Huyền Trang cũng phù hiện ý cười. Thiên Bồng cũng cười, chỉ là hai hàng lông mày chưa thấy giãn ra.
Tiểu Bạch Long ở bên nhìn hết vào mắt, miệng môi khẽ động đậy như muốn lẩm bẩm gì đó, có điều rốt cục tịnh không buông lời, chỉ đứng một bên, vừa lắc đầu, vừa thở dài.
Một canh giờ qua đi, nhịp hô hấp của đám tăng nhân hôn mê lại dần nhỏ yếu.
Lần thứ hai tục mệnh, lượng linh lực hao phí nhiều gấp bốn lần lượt đầu tiên. Có tận sáu bảy mươi tăng nhân hôn mê, hai lượt đi qua, sắc mặt Thiên Bồng đã có phần trắng bệch.
- Nguyên soái.
- Ta không sao.
Thiên Bồng khoát khoát tay, co chân ngồi xuống, bắt đầu chuyên tâm bổ sung linh lực.
Nhưng, đừng nói là ở cái nơi linh khí hi bạc như này, dù có ở trong tiên sơn phúc địa dồi dào linh lực, lượng linh lực khổng lồ như thế, đâu phải nhất thời nửa khắc là có thể bổ sung hết được.
- Này!
Quyển Liêm đá nhẹ Tiểu Bạch Long:
- Đan dược ngươi đâu?
Tiểu Bạch Long phất phất tay, bực mình gắt:
- Ta mà có đan dược, thì đâu cần để biểu đệ nằm thế kia?
Nghe được câu này, Quyển Liêm á khẩu không nói được gì.
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, mặt hướng Thiên Bồng nói:
- Đều bởi bần tăng sai lầm, cho nên mới
Lời còn chưa dứt, Thiên Bồng đã nhẹ khoát tay, thán nói:
- Huyền Trang pháp sư không cần nhiều lời, Thiên Bồng hiểu. Tây hành chẳng qua là “hình”, chứng đạo mới là “thần”. Nếu ném bỏ “thần”, dù đi tới Linh sơn lại có ích gì? Năm lần bảy lượt khuyên can pháp sư, chỉ là bởi chúng ta mạo hiểm không nổi.
Huyền Trang hai tay hợp mười, khẽ khom lưng nói:
- Bần tăng cảm tạ nguyên soái đã thông cảm.
Đêm khuya, quảng trường chìm trong tĩnh mịch.
Thời gian lại trôi đi từng chút từng chút một, chỉ nháy mắt, lại một canh giờ vụt qua.
Hết cách, Thiên Bồng đành phải lần nữa đứng dậy tục mệnh cho chúng tăng.
Đối với những lời kia. Thiên Bồng chỉ biết cười khổ, nói:
- Linh lực còn lại của ta, tính cả số vừa tích súc được, cùng lắm chỉ đủ một lần có dư mà thôi. Lần sau, hi vọng các ngươi đừng trách ta.
Lời này vừa ra, ý cười trên mặt chúng tăng nhân tức thì cứng lại.
Người tu Phật, đặc biệt là đệ tử Phật môn ở tầng đáy như bọn họ, trước kia đâu biết linh lực có hạn, mà tục mệnh, là hành vi cực hao phí linh lực.
Một tên tăng nhân trong đó dè dặt hỏi:
- Linh lực ngươi hao hết, không phải còn bọn họ?
Nơi tăng nhân chỉ tới, là chỗ đám người Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh.
- Bọn họ không được. Nếu bọn họ cũng hao hết linh lực. Chúng ta lấy gì bảo hộ Huyền Trang pháp sư?
- Nhưng mà Nhưng mà
Tăng nhân kia nhíu mày ấp a ấp úng nửa ngày, ngữ điệu hơi nặng, thấp giọng nói:
- Ở mỏ đá chẳng phải Huyền Trang từng nói chúng sinh bình đẳng? Vì bảo hộ hắn, liền có thể bỏ mặc chúng ta?
Thiên Bồng không đáp lời, tiếp tục chăm chú ngưng tụ linh lực, tục mệnh cho tăng nhân.
Tăng nhân kia thấy Thiên Bồng không đáp, lòng tin nhiều lên không ít, sảng giọng quát lớn:
- Chuyện này mặc ai cũng đều thấy được. Chính bởi các ngươi mà ra. Nếu không phải các ngươi tới, chúng ta đang lao dịch bình thường trong mỏ đá, sao đến nỗi
Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị người lấp miệng kéo đi.
Một tăng nhân khác đứng thay vị trí ban nãy của hắn, cười hì hì nói:
- Đại tiên chớ để ý, hắn nói hươu nói vượn thôi, bần tăng thay mặt mọi người cảm tạ đại tiên.
Thiên Bồng vẫn không nói chuyện, ngay cả mấy câu khách sáo đều không buồn nói. Bởi vì, hắn rõ ràng nghe được nơi xa có người đang thấp giọng quở trách tăng nhân vừa bị kéo đi kia:
“Đồ ngu! Giờ mà xé phá da mặt với bọn họ, nhỡ bọn họ không chịu trị tiếp thì làm thế nào? Muốn ồn ào. Cũng phải chờ linh lực hắn hao hết rồi tính!”
“Oán tăng hội khổ”, trong đầu Thiên Bồng đột nhiên phù hiện danh từ mà hắn từng đọc được trong kinh Phật này.
Tăng nhân quen thuộc với kinh Phật còn như thế, huống hồ là chúng sinh trong tam giới?
Chặng đường chứng đạo, xem ra đúng là đường sá xa xôi. Hi vọng con đường này, thật đi được thông.
Cười lên ngao ngán, Thiên Bồng cúi đầu. Tiếp tục tục mệnh cho đám tăng nhân.
Không lâu sau, cuối cùng cũng xong lượt.
Lúc về lại trước mặt Huyền Trang, chân cẳng Thiên Bồng đã đi không vững, thiếu chút thì gục xuống. Quyển Liêm và Huyền Trang cơ hồ đồng thời bật dậy, một người đỡ một bên.
- Ta đã tận lực. Giờ linh lực còn thừa không mấy, tiếp theo, hoặc là gọi hầu tử nhanh nhanh trở về, hoặc là Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi.
Huyền Trang lặng lẽ gật đầu.
Đúng lúc này, một hồi kèn lệnh vang lên.
Toàn bộ tăng nhân đều rối loạn, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
Đằng xa, bọn họ nghe được một trận tiếng bước chân chỉnh tề từ trong hắc ám truyền đến. Thấu qua quân sĩ liệt trận canh phòng bốn phía, bọn họ có thể lờ mờ nhìn thấy trong hắc ám nơi xa có từng điểm sáng ngời chính đang hội tụ.
- Đó là cây đuốc Không hay, bọn họ muốn động thủ.
Thiên Bồng thoáng run lên, vươn tay từ giữa eo lấy ra phiến ngọc giản liên hệ cùng hầu tử, bỗng đột nhiên, hắn phát hiện ngọc giản trong tay đã chuyển thành màu đen từ thủa nào!
- Không hay, bọn họ động tay chân!
Nghe vậy, mấy người dồn dập lấy ra ngọc giản hầu tử đưa cho, phát hiện phiến nào cũng đều đã chuyển màu đen!
Ngửa đầu nhìn lại, bọn họ bắt gặp rất nhiều quân sĩ đã vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài nơi này. Mấy tên binh sĩ chính đang tháo bỏ xích sắt rào quanh bốn phía. Vô số cung tên kéo căng, dưới ánh trăng, mũi tên âm sâm chỉ tới bọn họ.
- Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta làm sai gì ư?
- Bệ hạ nói để chúng ta phục dịch, không nói muốn giết chúng ta!
Vô số tăng nhân kinh hô, súc thành một đoàn, khi bọn họ phát hiện số mũi tên chủ yếu nhắm hướng Huyền Trang đang đứng, rất nhanh liền bắt đầu kéo giãn cự ly với Huyền Trang.
Từng dãy binh sĩ tay nắm đủ loại binh khí, thân mặc trọng giáp, khôi ngô như hạc giữa bầy gà, uy nghiêm lầm lẫm đi ở tiền phương.