Địa phủ, trong lầu các, một tên quỷ sai khom lưng với Địa Tạng vương:
- Bẩm thế tôn, Tu Bồ Đề tổ sư đã rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động, nhìn phương hướng, chắc là tới Hoa Sơn.
- À?
Địa Tạng vương thả xuống thẻ tre trong tay, khẽ cười cười.
- Muốn đi ư?
Chính Pháp Minh Như Lai ở bên nhẹ giọng hỏi.
Địa Tạng vương chậm rãi lắc đầu, nói:
- Đổi cái phương thức.
- Đổi cái phương thức?
Chính Pháp Minh Như Lai có vẻ nghi hoặc.
Trong đại điện, hầu tử mở to hai mắt nhìn Tước Nhi và Vu Nghĩa.
- Các ngươi nói liệu có phải thế không?
Trong ánh mắt đồng thời trộn lẫn mong đợi và thấp thỏm, nhìn khiến Vu Nghĩa không khỏi súc mày.
Loại cảm giác ấy, hệt như người trước mắt căn bản không hề là Tề Thiên đại thánh, vạn yêu chi vương đã từng tung hoành tam giới, mà là một đứa trẻ đang quấn quýt không ngừng.
Trên cái thế giới này, có một số người nhìn như cường đại, nhìn như xem phá hết thảy, siêu nhiên ngoại vật, kỳ thực, chẳng qua là chưa bị kích trúng uy hiếp thôi.
Tước Nhi có vẻ cũng đã dần dần ý thức được điều gì, lặng lẽ cúi đầu nhấp một ngụm trà.
- Thế nào, các ngươi đừng trầm mặc mãi thế. Các ngươi cảm thấy Liệu có phải là cha hắn lừa hắn không?
Hầu tử vươn dài cổ hi vọng nghe được kiến nghị nào đó.
Hai người tại trường khẽ liếc nhau một cái, Vu Nghĩa lúng túng cười nói:
- Ngộ Không sư thúc, ngươi hỏi chúng ta, chúng ta sao mà biết được? Nếu sư thúc vẫn còn nghi hoặc. Vì sao không đi tra thử xem? Lật Sinh tử bộ dưới Địa phủ, không phải cái gì đều rõ ràng?
Nói xong, Vu Nghĩa nhún vai, trải hai tay ra.
Hầu tử lập tức sửng sốt, đột nhiên phát hiện thần tình hai người có phần quái dị, giờ mới ý thức được mình đã thất thái, vội vàng thu thần.
Cúi đầu hít một hơi thật sâu, hắn khoát tay nói:
- Địa phủ ta đã qua rồi. Vì không tra được mới đến chỗ này. Nếu không phải thế. Ta đâu cần tới chạm mặt ả sư muội kia.
Tước Nhi che môi cười cười, nói:
- Thanh Tâm muội muội Hình như không làm chuyện gì sai. Chẳng biết vì sao Đại Thánh gia thân làm sư huynh lại xa lạ như thế.
- Vì ghét thôi.
Hầu tử liếc Tước Nhi một cái, nói:
- Dù sao ta vừa nhìn thấy nàng liền không thuận mắt, ghét nhất là cái loại cái gì đều không biết mà cứ thích quản nhàn sự, thực lực bạc nhược còn không biết trời cao đất dày.
- Có lẽ Đại Thánh gia hiểu lầm nàng?
- Hiểu lầm cái gì?
- Tỷ như Kỳ thực chuyện gì nàng cũng biết cả, thậm chí biết còn nhiều hơn Đại Thánh gia.
Vừa nghe. Hầu tử thoáng ngập ngừng, thần tình trên mặt khẽ thu lại.
Tước Nhi này, vốn là người thay thế cho một Tước Nhi khác. Cái đó hầu tử rất rõ ràng. Hiện nay Tước Nhi nhậm chức tại Đâu Suất Cung, hầu tử cũng biết.
Chẳng lẽ ngẩn người ở Đâu Suất Cung lâu rồi, cũng học được chiêu thoại lý hữu thoại (trong lời có lời)?
Nhưng mà, trong này có thể ngầm giấu lời gì?
Tròng mắt ừng ực đảo quanh mấy vòng, hầu tử lại không nghĩ ra được gì, thuận miệng nói:
- Nàng nhìn qua có vẻ cái gì cũng biết? Dù thế thật, cũng đâu can hệ tới ta. Chẳng lẽ còn muốn phí sức đi hiểu rõ mới được? Ta đâu nhàn đến vậy. Ghét thì cứ ghét thôi, chết già không thèm lui tới. Coi như Là đời trước kết oán, đời này bát tự không hợp.
Đời trước kết oán
Tước Nhi cúi đầu mân mê ly trà, không nói gì thêm.
Quay đầu sang, hầu tử nói với Vu Nghĩa:
- Ta nhớ được, trước kia lúc ta nhập quan, tất phải kể rõ quá vãng, giờ còn thế không?
- Tất nhiên là vẫn thế. Tà Nguyệt Tam Tinh Động không thu nhận kẻ lai lịch bất minh. Quy định này, ngàn năm chưa cải.
- Đưa lý lịch Trầm Hương cho ta xem một lát, trên đó, hẳn phải đó địa chỉ cụ thể.
Vu Nghĩa gật đầu, quay đầu đứng dậy đi lấy lý lịch.
Vô số nóc nhà màu xám tụ cùng một nơi, nhìn qua hệt như một khối lân giáp khảm trên bình nguyên, gò đồi bốn phía toàn là ruộng bậc thang, đám canh nông tụm năm tụm ba bận rộn canh tác.
Sau tầng sương mù đập mặt mà đến, trấn nhỏ trong núi cuối cùng đã hiển hiện trước mắt Tu Bồ Đề. Toàn là một mảnh cảnh sắc an tĩnh tường hòa.
Chỉ thấy hai tay Tu Bồ Đề lăng không bấm nhẹ, thân hình tấn tốc nhạt đi, biến thành hình thái bán trong suốt, giống như u hồn, không nhìn kỹ khó mà phát giác ra được.
Ngay sau đó, hắn hạ thấp độ cao, vô thanh vô tức qua tại trong thành trấn, đôi mắt già nua thoáng chớp động quang mang.
Chỉ một lát, hắn đã tìm ra địa chỉ Lưu Ngạn Xương. Từ đầu tới đuôi, người trong phố lớn hẻm nhỏ đều không cảm thấy chút dị thường nào.
Lặng không tiếng thở hạ xuống đình viện, Tu Bồ Đề hiện ra thân hình, hơi run phất trần, bước nhanh đi tới gian phòng Lưu Ngạn Xương đang ở.
Thuận tay giơ lên, “quang” một tiếng, cánh cửa tự động mở ra.
Lưu Ngạn Xương ở trong phòng cả kinh bật dậy. Nhưng không đợi hắn kịp há mồm nói chuyện, Tu Bồ Đề đã vươn tay chỉ tới, thân người Lưu Ngạn Xương ngã ra sau, mất đi tri giác, “choang” một tiếng, đổ ở trên giường.
Thấy sự thể thuận lợi, Tu Bồ Đề có vẻ khá là mãn ý.
Hắn lặng lẽ gật đầu, nhấc chân muốn bước tới chỗ Lưu Ngạn Xương, nhưng đúng vào lúc này, bàn chân khẽ nâng lên chợt ngừng lại giữa khoảng không.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, hắn từ từ thu chân, quay đầu lại.
Sau lưng, phía cửa phòng có một hư ảnh đang đứng -- Địa Tạng vương!
Nắm lấy lý lịch Trầm Hương, hầu tử xông ra đại điện tung mình nhảy lên, hóa thành một đạo kim quang lao vút về hướng Hoa Sơn.
Trong phòng Lưu Ngạn Xương, Địa Tạng vương và Tu Bồ Đề giườm nhau.
Địa Tạng vương mặt mang ý cười, hai mắt Tu Bồ Đề lại đã híp thành một khe nhỏ.
Hư ảnh Địa Tạng vương hai tay hợp mười, khẽ khom lưng, cung kính hướng Tu Bồ Đề hành lễ.
- Có gì mà không dám nhận?
Nhìn chằm chằm Địa Tạng vương, Tu Bồ Đề nhẹ giọng cười nói:
- Nhanh thì là nhanh, chậm thì là chậm. Lão phu còn tưởng mình là người đầu tiên phát giác, không ngờ. Phật đà đã giành trước một bước. Quả thật hậu sinh khả úy.
- Việc này chôn dấu quá sâu, tổ sư muộn một bước, có gì lạ đâu. Còn bần tăng, chẳng qua may mắn biết sớm, tới trước một bước, cũng không nhiều ý nghĩa. Bốn chữ “hậu sinh khả úy” này. Thực sự gánh không nổi.
Địa Tạng vương lại khom người hành lễ. Ngửa đầu nói:
- Tổ sư định sửa lại ký ức của vị thư sinh này? Sửa thành, hắn và tam thánh mẫu mến nhau, sinh hạ Trầm Hương.
Tu Bồ Đề ý vị sâu xa nhìn Địa Tạng vương, đôi mắt già nua chậm rãi híp thành khe nhỏ, lại không lên tiếng.
Thấy thế, Địa Tạng vương mặt không biểu tình nói:
- Trong thiên hạ, bần tăng bội phục nhất. Trừ Như Lai tôn giả, liền phải kể đến Tu Bồ Đề tổ sư ngài.
- Hả?
Tu Bồ Đề thoáng sửng sốt, mặt không biểu tình nhìn Địa Tạng vương nói:
- Không nhìn áp lực trùng trùng từ ba phương Đạo môn, Thiên Đình, Phật môn, vì thương sinh, ra tay trợ giúp Kim Thiền tử một tay, có thể nói đức này dày lắm. Tám trăm năm trù mưu, tương kế tựu kế, thuận thế mà làm. Tứ lạng bạt thiên cân, bố ra đại cục tây du. Vừa ở trong cục, lại trí thân ngoại sự. Tám trăm năm, trong tam giới, trừ tổ sư ra, còn ai tay không dính máu? Đấy chính là tài.
Nhìn Tu Bồ Đề, Địa Tạng vương khẽ cười nói:
- Thậm chí ngay cả chuyện vỗ an đồ nhi sau khi tây hành đều an bài thỏa đáng. Để hắn rời xa Dương Thiền ngông cuồng, bố trí cho một quy thuộc ổn định khác, đúng thật cũng là cách hay. Thế gian này, luận Phật pháp, phải lấy Tây Thiên Như Lai tôn giả làm đầu. Luận trí, luận đức, luận tài, thì phải lấy Tu Bồ Đề tổ sư ngài làm đầu.
Nghe được lời này, Tu Bồ Đề lập tức cười hừ một tiếng.
Hắn vuốt râu dài phất tay áo nói:
- Phật đà quá cất nhắc rồi. Lão phu chẳng qua là một lão đạo lừa dối qua ngày thôi. Mấy lời kia, đừng nên nói trước mặt người khác, miễn phải làm trò cười.
Lúc này, giữa thiên không, hầu tử chính đang lấy tốc độ cực nhanh men theo lộ tuyến trước kia của Tu Bồ Đề xé gió mà đến.
Nhìn về tây phương một cái, thoại phong Tu Bồ Đề liền chuyển:
- Nói chính sự đi, Phật Đà xuất hiện ở đây, chắc không phải chuyên trình hướng lão phu biểu đạt kính ngưỡng chứ?
- Cái đó thì chắc rồi.
- Thế!
Tu Bồ Đề vươn tay chỉ sang Lưu Ngạn Xương nằm ở trên giường, nói:
- Chẳng lẽ Phật Đà muốn ngăn lão phu? Đồ nhi kia của ta nếu không bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không về lại sư môn. Nếu đã tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động, vậy nhất định đã tới Sinh Tử điện, tra qua Sinh Tử bộ, đúng không?
Địa Tạng vương khẽ lắc đầu, nói:
- Bần tăng tới đây là để khuyên tổ sư.
- Khuyên ta?
Tu Bồ Đề khẽ cười nhạt, nhìn như không thèm để ý, đôi tay lại âm thầm siết chặt.
Đối với hắn, thời gian thừa lại đã không nhiều.
- Đúng!
Địa Tạng vương gật gật đầu nói:
- Tờ Sinh Tử bộ dưới Địa phủ đã bị bần tăng xé, hắn tất nhiên không tra được điều gì. Cũng không phải bần tăng e ngại Bồ Đề tổ sư. Không dưng nảy sinh hiểu lầm với hầu tử, đối với bần tăng tịnh không chỗ tốt. Chỉ là Nỗi khổ của hầu tử, nên do chính hắn giải thoát. Những gì tổ sư làm đã đủ nhiều, tiếp theo, có thể chứng đạo hay không, liền để thuận theo tự nhiên. Một khi làm quá, đến lúc ấy, dù bần tăng không ra tay, tự nhiên cũng sẽ có người ra tay.
Nhìn đăm đăm Địa Tạng vương, hai hàng lông mày Tu Bồ Đề đích thoáng run lên, nắm tay che trong tay áo từ từ siết lại.
Giây phút sau, một đạo kim quang từ thiên không lặng không tiếng thở rơi xuống.
Nháy mắt nhìn đến hư ảnh Địa Tạng vương, hầu tử tức thì ngơ ngác.
Trong đầu chớp qua vô số ý niệm.
Hắn lập tức cầm ra Kim Cô bổng, giận trừng Địa Tạng vương nói:
- Sao ngươi lại ở đây?
Địa Tạng vương cười khẽ, trông sang một bên.
Thuận theo ánh mắt Địa Tạng vương, hầu tử nhìn đến cửa phòng khép hờ.
Một khắc sau, hắn xông vào trong phòng, nhìn thấy Lưu Ngạn Xương còn đang hôn mê.
- Ngươi có ý gì? Ngươi đã làm gì với hắn?
Hầu tử chợt gầm lên.
Địa Tạng vương lại khẽ cười cười, nhìn hầu tử, thỏng tay xuống nói:
- Bần tăng nói chẳng làm gì cả, liệu Đại Thánh gia có tin?
Khóe mắt hầu tử thoáng giật nhẹ.
Một trận gió từ từ thổi qua, hư ảnh từ từ tiêu tán.
- Đừng chạy --!
Hầu tử giơ lên Kim Cô bổng, nghĩ cũng không nghĩ bổ tới Địa Tạng vương, lại nện vào khoảng không.
- Tra Sinh Tử bộ, tra Nguyệt Thụ, tìm cái này, tìm cái kia. Đại Thánh gia, tám trăm năm quang âm, ngài tựa hồ một mực làm loại chuyện này. Cái đó chẳng hề giống vị sư phó mưu tính sâu xa, ngàn tính vạn tính kia của ngài a.
Trong gió nhẹ, hư ảnh Địa Tạng vương tiêu tán vô tung, chỉ thừa lại thanh âm cứ vang vọng trong đầu hầu tử:
- Nghe bần tăng một câu. Kỳ thực, điều gì, cũng có khả năng là giả. Điều gì, cũng có khả năng là thật. Then chốt là ngươi tin cái nào, lại không tin cái nào Bằng không, đợi ngài làm sáng tỏ mọi thứ, bản tâm, lại càng mờ rít.