- Nói đi thì cũng phải nói lại, đương sơ lúc ta nhập môn các sư huynh đều muốn khảo nghiệm một thời gian. Ta lại chưa khảo nghiệm nàng bao giờ. Vậy có tính sư muội không? Rút kiếm ra, đánh với ta một trận, có thể tiếp được năm chiêu, ta thừa nhận ngươi là sư muội.
- Đại Thánh gia!
Đúng lúc này, một đám đạo đồ tuôn vào đạo quan.
Những đạo đồ kia nhìn thấy hầu tử, ai nấy đều cả kinh.
Một lối đi tấn tốc được nhường ra, ở đầu mút thông đạo, Vu Nghĩa và Vũ Huyên một trước một sau chạy tới nơi này.
- Đệ tử Vu Nghĩa, tham kiến Ngộ Không sư thúc.
- Đệ tử Vũ Huyên, tham kiến Ngộ Không sư thúc.
Từ đằng xa bọn họ đã hành lễ với hầu tử, chúng đệ tử còn lại thấy thế cũng vội chắp tay.
- Đệ tử tham kiến sư thúc tổ.
Thấy cảnh này, Thanh Tâm đành phải buông lỏng chuôi kiếm trong tay, bất phẫn nghiêng mặt đi.
Vành mắt thấp thoáng lệ quang.
Đối với Thanh Tâm mà nói, đám đông trước mắt đều vãn bối, thất thái trước mặt bọn họ, rốt cục là chuyện không hay.
Tương tự, hầu tử cũng thu lại Kim Cô bổng.
Tuy so với Thanh Tâm thì Vu Nghĩa và Vũ Huyên là vãn bối, nhưng lại đều là cố nhân, lưu chút tình mọn vẫn là điều nên làm.
Nhìn chúng nhân, hầu tử nhăn mày thán nói:
- Biệt lai vô dạng, hiện nay hết thảy trong giám vẫn tốt cả chứ.
- Nhờ phúc Ngộ Không sư thúc, hết thảy đều an lành.
Vu Nghĩa bước nhanh đi tới trước mặt hầu tử, lại cúi người hành lễ.
Lễ xong, hắn làm như vô ý liếc sang Thanh Tâm đang tức tối đến mặt mũi đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
- Ngộ Không sư thúc đột nhiên trở về, không biết có chuyện gì?
Vu Nghĩa nhìn về hướng phòng ốc Trầm Hương đang ở, nghiêng người, vươn tay làm tư thế “mời”, nói:
- Ngộ Không sư thúc khó được mới trở về một chuyến, không bằng theo Vu Nghĩa đến đại điện uống chén trà xanh. Về phần Trầm Hương, đệ tử sẽ sai người mời tới, được không?
- Lão đầu tử có ở trong quan?
- Có. Sư thúc muốn tới thỉnh an sư tôn?
- Hắn nói muốn gặp ta ư?
- Sư tôn chưa từng đề cập.
- Nếu vậy, thì thôi đi.
Nghiêng mặt liếc Thanh Tâm một cái, hầu tử cười hì hì nhấc chân lên, tùy ý bước theo Vu Nghĩa tới đại điện.
Ở đằng sau, Thanh Tâm oán hận nhìn theo lưng ảnh hắn.
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề chính đang chơi đùa chuôi pháp khí trong tay.
Hắn khẽ nhướng mắt lên nhìn về hướng hầu tử đang đứng một cái, tâm sinh nghi hoặc.
Hầu tử vừa đi, đám đông liền từ từ rời khỏi đình viện của Thanh Tâm. Sân viện vốn đang kín người hết chỗ thoáng chốc liền chỉ thừa lại ba người.
Vũ Huyên chậm rãi đi tới bên cạnh Thanh Tâm, hành lễ nói:
- Thanh Tâm sư thúc bớt giận, Ngộ Không sư thúc tính tình vẫn luôn như thế. Nhưng ta nghĩ, chắc hắn không có ý xấu nào đâu.
- Không có ý xấu?
Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế đá, nước mắt nín đã lâu chợt trào ra như đê vỡ.
- Sư thúc đây là
Nhất thời, đầu óc Vũ Huyên ông lên một tiếng. Trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Thanh Tâm có bộ dạng này.
- Không sao. Ngươi về trước đi. Ta khuyên nàng được rồi.
Ngước đầu nhìn Vũ Huyên một cái, Tước Nhi khoát tay ra hiệu cho nàng lui đi.
Thanh Tâm chà lau lệ ngân trên mặt, miệng lầu bầu mắng:
- Con khỉ chết tiệt! Con khỉ chết tiệt! Ta đã trốn tránh rồi, hắn còn muốn thế nào
- Nhưng mà
Vũ Huyên dè dặt nói:
- Ngộ Không sư thúc nói muốn gặp Trầm Hương.
Ngay khi đang nói chuyện, cửa phòng chợt đẩy ra.
Trầm Hương bước nhanh chạy đến trước mặt Thanh Tâm, đưa lên thứ gì đó.
Chúng nhân định thần nhìn kỹ, phát hiện chỉ là một miếng vải.
Tay áo Trầm Hương thiếu mất một góc.
Thanh Tâm sửng sốt, Tước Nhi sửng sốt. Vũ Huyên cũng sửng sốt, ba người đều nhìn chằm chằm Trầm Hương, nhìn khiến Trầm Hương mặt mũi đỏ hồng.
Vũ Huyên khẽ gật đầu với Tước Nhi, lại quay sang hành lễ với Thanh Tâm:
- Đệ tử cáo từ.
Nói xong, xoay người lui ra ngoài cửa.
Lúc này, trong đại điện. Một chén trà xanh nóng hổi được đẩy đến trước mặt hầu tử.
- Mời sư thúc.
Hầu tử nâng trà lên ngửi ngửi, khẽ nhấp một ngụm liền đặt xuống, nhẹ giọng thán nói:
- Ta không biết phẩm trà.
Nghe vậy, Vu Nghĩa cười cười, nói:
- Không biết phẩm, sao không học xem thế nào?
- Học làm cái gì? Phụ dung phong nhã?
- Cũng không hoàn toàn là phụ dung phong nhã.
Vu Nghĩa vuốt râu dài nói:
- Đạo giáo ta không phải Phật môn, nhập Đạo, lại không cần tứ đại giai không. Thế gian này sao mà lắm sắc màu, có người thích trà, có người thích rượu, có người thích cờ, có người thích thư pháp Ai ai cũng có sở thích riêng. Sư thúc đã thành Thiên Đạo, dù không có Bàn Đào quỳnh tương cũng trường sinh bất lão. Thọ mệnh dài lâu, nếu không có sở thích gì, chẳng phải nhàm chán?
Vừa nghe, hầu tử bỗng bật cười, chỉ vào Vu Nghĩa nói:
- Trước kia ngươi rất nghiêm túc, làm sao, giờ cũng chuyển sang ham thích mấy trò của lão đầu tử?
Vu Nghĩa khẽ cười cười.
- Trước kia tuổi trẻ, giờ niên kỷ lớn, đúng không Đều hơn tám trămtuổi rồi? Đã là lão đầu, ham thích chút trò vui của lão đầu, có gì không thể?
- Đều là lão đầu cả, ta cũng hơn tám trăm tuổi. Chỉ đáng tiếc Hơn tám trăm tuổi, lại vẫn không cách nào hưởng thụ thiên luân chi nhạc, có vô số chuyện quấn thân. Chờ ta rảnh rỗi, nhất định sẽ tới tìm ngươi học. Đến lúc đó, ngươi nhớ phải dạy ta đấy.
Vu Nghĩa vội chắp tay, cười hì hì hành lễ với hầu tử:
- Vu Nghĩa không dám.
Không lâu sau, Tước Nhi dắt Trầm Hương từ từ đi vào đại điện, bước tới trước mặt hầu tử.
Gặp hầu tử, Trầm Hương ngoan ngoãn cúi đầu, trong nhãn thần lại tựa hồ có phần địch ý.
- Cha ngươi tên gì? Mẹ ngươi tên gì?
Khẽ liếc nhìn Trầm Hương, hầu tử vừa hỏi, vừa ra vẻ hờ hững nâng chén trà lên thổi thổi, nhưng đồng thời lỗ tai cũng thoáng dỏng lên.