Mặt trời giữa trưa thiêu đốt mặt đất, gạch đá dưới chân bỏng rát như muốn bốc khói.
Chúng tăng nhân bị an trí trong quảng trường nóng đến nỗi lè cả lưỡi ra.
Kỳ thực nóng không phải là vấn đề, vấn đề là khát. Bị nhốt ở chỗ này, ngay cả nước miếng đều không có mà uống, hứng nắng suốt mấy canh giờ, mồ hôi sớm đã chảy khô, thậm chí một số người trong đó đã ẩn ẩn có dấu hiệu hôn mê.
Vô số quân sĩ luân phiên kéo căng trường cung chỉ tới quảng trường.
Ở vòng ngoài, mỗi nén hương, sẽ có một đội quân sĩ tuần thị qua, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Huyền Trang. Từ đầu tới đuôi, Huyền Trang vẫn chỉ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Đám người Thiên Bồng im lìm bất động hộ vệ bên cạnh hắn.
Một tên tăng nhân tai dơi, bộ dạng lấm la lấm lét nhìn chung quanh hai hồi, rồi len lén cúi đầu dùng tay áo che khuất mặt đi.
- Nước! Có nước!
Có kẻ đột nhiên kêu rít lên, lập tức, vô số tròng mắt đều trông sang nơi này.
Ấm nước trên tay tên tai dơi “choang” một tiếng, rơi rớt xuống đất.
Nước trong ấm “ừng ực ừng ực” chảy ra, rất nhanh đã loang đầy đất.
Lập tức, toàn bộ đám tăng nhân đều trợn tròn mắt.
Không đợi tên tai dơi kịp vươn tay nhặt lên, ấm nước đã bị một tăng nhân to béo đoạt lấy.
- Trả ta!
Tên to béo hừ lạnh một tiếng, nhìn nhìn ấm nước trong tay, rồi cười hì hì nhìn tên tai dơi đang kinh hoảng kêu gào.
- Nhanh trả ta --!
Một tiếng quát lớn, cả người tên tai dơi bổ nhào tới tên to béo. Nhưng thân hình nhỏ gầy như hắn làm sao có thể là đối thủ của tên to béo được?
Chỉ thấy tên to béo dùng một tay ngăn tên tai dơi, tay còn lại cầm lên ấm nước chuốc vào miệng.
Nước mát thuận theo khóe miệng chảy xuống.
- Nước Là nước
- Cho ta một chút Cho ta một chút!
Rất nhanh, tăng nhân bốn phía đều kịp thời phản ứng, bọn họ lũ lượt nhào tới chỗ hai người kia, tấn tốc đánh thành một mảnh.
Trong tiếng kêu thảm, một tên trưởng lão tuổi tác khá cao đứng ở bên khua múa tay chân khuyên can, không ngờ lại bị người xô đẩy ra ngoài, tức đến nỗi giậm chân, sau cùng ngồi liệt xuống đất ngao ngao khóc lớn.
- Tam thái tử có thể hạ mưa, làm dịu cơn khát của chúng tăng được không?
Tiểu Bạch Long ngẩng đầu nhìn trời, rồi cúi đầu nhìn quân sĩ tay lăm lăm giương cung ngoài quảng trường. Lại nghiêng mặt sang nhìn Thiên Bồng ở bên:
- Muốn hạ mưa phải bay lên trời. Sớm đã nói sau lưng bọn họ tất có người sai khiến Hạ mưa không khó, then chốt là ta vừa đi, sợ là có đi mà không có về.
Nói rồi, Tiểu Bạch Long hỏi biểu đệ nằm tại bên cạnh:
- Không sao, chẳng chết được. Trước khi chúng ta tới, mỗi ngày bọn họ đều làm việc quần quật trong mỏ đá, chẳng phải cũng đâu có sao? Không dễ chết vậy đâu.
- Giờ khác trước khác.
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Ngày thường, tuy bọn họ cũng làm việc quần quật, nhưng ít ra còn có miếng nước để uống. Giờ bị khốn ở chỗ này, nếu không cẩn thận say nắng
- Đó là chuyện của chính bọn họ.
Tiểu Bạch Long quay mặt đi không nhìn Huyền Trang, thong thả nói:
- Đừng nói với ta cái gì mà tây hành phổ độ chúng sinh, ngươi muốn phổ độ chứ chúng ta đâu muốn phổ độ. Hơn nữa, lúc trước khi ngươi viết thư giúp thôn dân chẳng phải đã nói rồi? Nếu không can hệ tới thần tiên yêu quái, ngươi không thể dựa chúng ta, như quả việc gì cũng dựa vào chúng ta. Sau này còn ai tiếp bước ngươi?
Phen lời này nói cho Huyền Trang á khẩu không đáp.
Thoáng do dự một lúc, Huyền Trang ngước mắt đành chịu nhìn những tăng nhân đang tranh đoạt nước uống kia, thở dài một hơi, lần nữa khép mắt lại. Nhắm nghiền.
Thấy thế, Quyển Liêm chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Bạch Long, khe khẽ đá hắn một cái.
- Nguyên soái, đành lòng nhìn bọn họ tiếp tục như thế?
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Thiên Bồng.
- Ngươi cứu được ai? Chính bởi muốn cứu bọn họ, chúng ta mới không thể không lưu lại. Nhưng cũng chính bởi muốn cứu bọn họ, chúng ta lại hại bọn họ. Thôi đi, trách nhiệm của chúng ta là hộ tống Huyền Trang pháp sư tây hành, không nên quản, quản không được, thì đừng quản.
Trong ý thức, Tiểu Bạch Long đột nhiên cắm một câu:
- Ta lại cảm thấy bọn họ chết rồi cũng tốt, chết rồi, Huyền Trang pháp sư không lý nào ở lại đây, chúng ta cũng không cần cố kỵ. Hắc hắc, bằng chúng ta mà muốn dắt Huyền Trang pháp sư rời đi, dễ dàng như bỡn.
Quyển Liêm bĩu môi muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày vẫn không nghĩ ra câu chữ đối đáp thích hợp, chỉ phải đành thôi.
Lúc này, sau nhiều lượt hỏi dò, cuối cùng hầu tử thật không dễ dàng mới tìm được lối vào sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh Động, song lại ngần ngừ bất định, chẳng biết có nên tiến vào không.
- Thanh Tâm chắc đang ở trong, nếu nàng ở đó, Trầm Hương nhất định cũng có mặt.
- Nhưng mà Liệu lão đầu tử có ở đó không? Nếu có, thấy mặt biết nói gì đây?
- Nếu ta hỏi Trầm Hương chuyện ba mẹ hắn, Thanh Tâm liệu có ngăn trở?
- Chắc nàng sẽ cười nhạo ta?
- Không đúng, nàng còn chưa biết vì sao ta muốn hỏi Trầm Hương, hẳn không cười mới đúng
- Quên đi, không quản, cười một cái cũng đâu chết ai.
Cứ thế do dự hồi lâu, cuối cùng hầu tử cắn răng, lần nữa liên hệ với Thiên Bồng, xác nhận mọi sự ổn thỏa, bèn ôm lấy tâm thái không vào hang cọp sao bắt được cọp con, từng bước men theo bậc thềm uốn lượn leo lên.