Tay cầm thẻ tre kia, một đường rẽ ngược rẽ xuôi mấy vòng, mãi đến khi tự tin đã đi xa, Na Tra mới vung chân cuồng chạy, ra khỏi phạm vi Nam Thiên môn, liếc nhìn chung quanh xác định bốn bề vắng lặng, hắn khẽ lau mồ hôi, thấp thỏm cầm lên thẻ tre nhìn một cái.
Vừa nhìn, ngay lập tức liền hợp hai mảnh thẻ tre lại.
Chớp chớp mắt, nuốt khô ngụm nước bọt, thở dốc hai hơi thật sâu, hắn mở ra nhìn lại. Cứ thế sau mấy lần lặp đi lặp lại, cuối cùng hắn tuyệt vọng, bởi hắn không nhìn lầm.
Nhìn xuống cuối hàng, bắt gặp tính danh và địa chỉ người cầu khẩn, Na Tra chợt cảm thấy hai mắt tối sầm..
Hình vẽ trâm cài trên thẻ tre cực giống cây trâm trên đầu Dương Thiền.
Tam giới lớn lắm, có thể nói là không gì không có. Cây trâm tương tự có lẽ có, nhưng khăng khăng đặt cùng một chỗ với tượng của mình, lại còn vừa khéo ở ngay trong địa giới Hoa Sơn... Sao mà xảo hợp thế được.
Chỉ thấy hai tay khẽ bấm, hắn không chút do dự biến thẻ tre trong tay thành tro bụi, rơi lả tả xuống đất.
- Dương Thiền tỷ... Muốn làm gì đây?
Ngơ ngác nhìn đống tro tàn dưới đất, hồi lâu, Na Tra mím môi, xoay người rời đi.
*****
Lúc này, cách thời điểm Lưu Ngạn Xương bắt đầu cầu khấn Na Tra, dưới phàm trần đã yên ắng qua đi hai tháng.
Trong thời gian hai tháng này, cuộc sống của Lưu Ngạn Xương có thể nói là vô cùng bình đạm.
Lưu gia tuy không được tính là gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng có vài mẫu ruộng cằn tổ tông lưu lại, một căn phòng, không nhiều không ít, vừa đủ cho cả nhà hắn sống tạm.
Ở cái thời đại này. Tuy đọc sách không đồng đẳng với phú quý, nhưng địa vị xã hội của người đọc sách vẫn không hề thấp.
Lưu Ngạn Xương là người đọc sách, tất nhiên không khả năng xuống đồng làm công. Cũng bởi thế, mấy mẫu điền địa giao cho hương thân cùng trấn thuê, mỗi năm thu chút địa tô. Bản thân hắn, trước khi mẫu thân bệnh nặng là thầy dạy ở một trường tư thục trên trấn.
Tuy tiền lương lão sư ít ỏi, nhưng rốt cục vẫn là một nghề tương đối thể diện. Hàng xóm láng giềng thấy mặt, nếu bối phận không chênh lệch quá lớn, thường thường đều xưng một tiếng “Lưu tiên sinh”, xem như xứng với nỗi niềm vọng tử thành long của phụ thân quá cố.
Chỉ đáng tiếc, nhật nguyệt khi tròn khi khuyết, thiên có bất trắc phong vân. Đoạn thời gian trước, do bệnh tình mẫu thân ngày càng trầm trọng, hắn không thể không từ đi chức lão sư về nhà tận hiếu. Mà hiện nay, tùy theo thân thể mẫu thân dần chuyển tốt, hắn cũng bắt đầu trở về với công tác trước kia.
Nhất thời, trừ mấy thỏi bạc vì trị bệnh cho mẫu thân mà đang mắc nợ, hết thảy tựa hồ lại trở về như xưa.
Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã rời giường rửa mặt, nhóm lửa, chuẩn bị điểm tâm. Đợi hết thảy thỏa đáng, hầu hạ mẫu thân rời giường, sau đó tới trường tư thục dạy học. Nghênh ngang đứng trên giảng đài ngâm nga kinh điển mà chính hắn chỉ hiểu lờ mờ, giáo huấn đám học trò một trận, đợi trời chiều ngã về tây, lại về nhà nấu nước làm cơm. Đến tối, ôn tập một phen bài vở cho con trai, hi vọng sau này hắn lớn lên có thể làm quan. Chứ đừng như mình, chỉ làm một tên thầy giáo tư thục.
Thân thể mẫu thân dần khỏe hẳn, nhi tử thông minh hiếu thuận, hết thảy có lẽ đã cực giống cuộc sống tốt đẹp mà hắn hằng tưởng tượng, chỉ còn thiếu mỗi vợ hiền. À, không... Còn có thêm một pho tượng thần.
Theo như lời tam thánh mẫu dặn dò, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng. Chỉ cần hắn kiên trì cầu khấn, như vậy Na Tra nhất định sẽ xuất hiện. Đối với nhắc nhở của thần tiên, kẻ xác phàm mắt thịt như Lưu Ngạn Xương tất nhiên không có gan qua quít, sớm tối mỗi ngày đều tế bái, dù bận rộn đến đâu cũng không dám sơ suất. Nhưng...
- Đã hai tháng qua rồi, Na Tra liệu có đến không?
Mỗi lần trông thấy pho tượng chế tác thô ráp kia, Lưu Ngạn Xương đều nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Nếu Na Tra không đến, thế giới của hắn liền hoàn mỹ. Na Tra không xuất hiện, vậy hắn không cách nào tìm được Tôn Ngộ Không, tự nhiên cũng không cách nào bái sư. Như thế, hắn liền không cần phải ưu tâm cho tính mạng bản thân, có thể an nhàn làm tiên sinh dạy học, tận hưởng cuộc sống bình đạm mà thảnh thơi này..
Làm vậy... Chắc không tính là vi ước? Na Tra không đến, đó là vấn đề của Na Tra, chứ sao đổ lên đầu mình được.
Chỉ cần không phải là vi ước, dù có ngày tam thánh mẫu hiển linh, chắc cũng không có lý do để tính sổ với mình mới đúng.
Nghĩ tới đây, Lưu Ngạn Xương khe khẽ dùng tay áo bóc đi một ít chu sa vẽ trên bệ tượng thần, làm như vô ý hư hao, chính mình lại giả bộ không biết.
Nhưng ngay đêm hôm đó, kẻ mà Lưu Ngạn Xương một mực chờ đợi, kỳ thực lại không hề muốn xuất hiện đã vô thanh vô tức hàng lâm...
- Ngươi chính là Lưu Ngạn Xương?
Na Tra lặng lẽ xuất hiện sau lưng, nghiêng đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn.
Sau thoáng chốc hoảng loạn ngắn ngủi, Lưu Ngạn Xương tấn tốc trấn định lại, quỳ xuống chắp tay nói:
- Thảo dân Lưu Ngạn Xương, tham kiến Tam thái tử.
Na Tra khẽ liếc pho tượng và cây trâm đặt cùng một chỗ trên bàn, nhẹ giọng hỏi:
- Cây trâm kia, là ai cho ngươi?
Nói rồi, Na Tra vô thanh vô tức ném ra thuật pháp cấm âm, cách tuyệt gian phòng với không gian bên ngoài.
- Là tam thánh mẫu.
Lưu Ngạn Xương vội vàng dập đầu nói:
- Tam thánh mẫu để thảo dân truyền lời cho Tam thái tử.
- Nói.
- Thánh mẫu đại nhân nói... Thỉnh Tam thái tử, đưa thảo dân đi gặp Đại Thánh gia...
*****
Lúc này, một đôi giày trắng khảm viền vàng chính đang khẽ khàng giẫm lên lá tùng rơi rụng trong sân, phát ra tiếng vang xào xạc.
Thanh Tâm mở to hai mắt nhìn chung quanh một phen, phong bế khí tức, rón rén tiến tới gian phòng Lưu Ngạn Xương, khom người áp đến bên tường.
Nửa buổi, nàng không khỏi súc mày, bởi vì nàng chẳng nghe thấy gì cả.
- Na Tra này, sao giờ chẳng thấy qua loa chút nào vậy?
Nói rồi, nàng từ giữa eo lấy ra một kiện pháp khí hình mũi dùi, nhắm chuẩn lên mặt tường đất.
Ngay khi nàng đang chuẩn bị đâm tới, quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện tiểu Trầm Hương đang đứng từ trong phòng nhỏ, thò ra nửa cái đầu, mắt chớp chớp nhìn mình.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cứng lại.
- Tỷ tỷ, ngươi làm gì đấy?
- Con nít đừng nhiều chuyện. Về phòng ngủ đi.
- Nơi này là nhà ta, ta chưa gặp ngươi bao giờ... Ngươi là ăn trộm?
- Ý ta là, ta không biết. Bởi vì ta chưa gặp qua ăn trộm.
Hai người lại nhìn nhau. Mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồi lâu, ngay khi Thanh Tâm chuẩn bị thi pháp đánh ngất Trầm Hương, đột nhiên Trầm Hương dè dặt mở miệng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi đẹp quá. Ta chưa từng thấy qua có ai dễ nhìn như ngươi.
Nói rồi, Trầm Hương cười ngọt ngào.
Tay Thanh Tâm chính đang làm phép chợt dừng lại, chú pháp đến bên mồm đột nhiên biến thành một câu:
- Tí tuổi đầu đã tinh mắt thật đấy.
Trầm Hương che miệng, cười lên khanh khách. Sau đó lại ra vẻ thần bí hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi là thần tiên ư?
- Ngươi gặp qua thần tiên?
- Ta chưa gặp qua, nhưng cha ta gặp rồi. Cha ta nói, có một thần tiên sẽ đến tìm hắn, sau đó dẫn hắn đi tìm một thần tiên khác càng thêm lợi hại, thần tiên lợi hại kia sẽ dạy hắn pháp thuật. Sau đó, hắn cũng sẽ biến thành tiên.
- Hả?
Nghe vậy. Thanh Tâm lập tức bật cười, tiện tay vẽ ra một vòng tròn giữa không trung.
Vòng tròn sáng lên từng điểm óng ánh phiêu tán ra, trong đêm khuya, nhìn qua như một bầy đom đóm bay dập dờn, rất nhanh liền tan biến không thấy đâu nữa.
Trầm Hương cả kinh há hốc mồm, vỗ tay liên hồi.
Vẫy vẫy Trầm Hương, Thanh Tâm cười hì hì nói:
- Không sai, ta chính là thần tiên. Tới, lại đây, nói cho thần tiên tỷ tỷ. Cha ngươi còn nói gì nữa?
*****
Trong phòng, Lưu Ngạn Xương đã kể hết đầu đuôi sự tình cho Na Tra. Na Tra nghe xong lập tức cảm thấy khắp người bức bối vô cùng.
Hắn mặt không biểu tình ngồi trên giường trước mặt Lưu Ngạn Xương, hai mắt ngốc trệ.
- Thế nên, ý Dương Thiền tỷ là, để ta đưa ngươi đi gặp con khỉ kia?
Hai mắt Lưu Ngạn Xương mở to, thấm thỏm nhìn Na Tra, khẽ gật đầu.
- Sau đó để hầu tử dạy ngươi thuật pháp?
Lưu Ngạn Xương lại khẽ gật đầu.
- Sau đó để ngươi đi đánh bại nhị ca, cứu nàng ra khỏi Hoa Sơn?
Lưu Ngạn Xương lại gật đầu. Có điều lực độ càng lúc càng nhẹ. Bởi vì hắn đã nhìn ra, Na Tra rất là không vui.
Trừng Lưu Ngạn Xương một cái, Na Tra hừ lạnh nói:
- Ngươi biết tu tiên là thế nào không?
Lưu Ngạn Xương lắc đầu.
- Với tư chất này của ngươi, mới hai mươi mấy đúng không? Tu đến chết, cũng đừng nghĩ đến được luyện thần, càng đừng nhắc tới so chiêu cùng nhị ca, còn cứu Dương Thiền tỷ? Đúng là hoang đường.
- Thánh mẫu đại nhân nói, có đan dược có thể bổ cứu.
- Bằng tư chất của ngươi? Có cầm toàn bộ đan dược Thiên Đình cho ngươi nuốt cũng không đủ.
Lưu Ngạn Xương cúi đầu không đáp.
Cứ thế trầm mặc hồi lâu, Na Tra nhẹ giọng nói:
- Những gì mà ngươi vừa bảo là tam thánh mẫu nói, ta cho rằng không khả thi, chẳng lấy đâu ra nhiều đan dược như vậy cho ngươi tu luyện, bởi thế, không đưa ngươi đi.
Nói xong, Na Tra đứng dậy, đang muốn rời đi, lại sửng sốt mất một lúc, quay sang nói:
- Ngươi cứ nói với tam thánh mẫu là mãi không thấy ta tới... Cứ nói ngươi vái lâu lắm rồi, vô luận vái lạy thế nào đều không thấy ta tới. Nghe hiểu chưa?
Lưu Ngạn Xương khẽ gật đầu.
Trầm tư thoáng chốc, Na Tra vẫn cảm thấy lo lắng, vẫy vẫy tay nói với Lưu Ngạn Xương:
- Quên đi, ngươi lại đây, ta trực tiếp tiêu trừ ký ức cho yên chuyện. Như thế dù Dương Thiền tỷ bức hỏi, cũng chẳng hỏi ra được gì.
- Tiêu trừ... Ký ức?
Lưu Ngạn Xương lập tức cả kinh, vội giật lùi một bước.
- Làm sao? Ta muốn tiêu trừ ký ức, ngươi chạy được chắc?
Lưu Ngạn Xương ngơ ngác nhìn Na Tra.
- Yên tâm, cùng lắm là biến thành kẻ ngu, không chết đâu.
Không đợi Lưu Ngạn Xương hồi đáp, Na Tra rung động hai tay, cười gian đi tới chỗ Lưu Ngạn Xương.
Lưu Ngạn Xương bị dọa cho loạng choạng lùi ra sau.
Ngay khi Lưu Ngạn Xương há mồm chuẩn bị cầu xin, cánh cửa chợt ầm vang.
Nhất thời, hai người đều cứng lại.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, trong tiếng ma sát chói tai, cửa bị đẩy ra. Thanh Tâm ôm lấy tiểu Trầm Hương bước chân vào phòng, quét quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây trâm đặt trên bàn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Na Tra và Lưu Ngạn Xương, nàng cười khanh khách nói:
- Tam thái tử muốn làm gì đấy? Hạ phàm còn phải bố xuống cấm âm thuật, chẳng lẽ, có bí mật nào đó không thể cho người khác biết?