Ngô Long cúi đầu nhìn trang giấy khô vàng một lúc liền ngước mắt lên.
Lưu Ngạn Xương vươn hai tay tiếp lấy trang giấy, nuốt khô ngụm nước bọt, ôm đầy mong đợi nhìn Ngô Long, nặn ra ý cười nịnh, nhẹ giọng nói:
- Các vị thần quân pháp lực thông thiên, lại đều là thần tiên cảm niệm cho nỗi khổ của thương sinh, mẹ già tiểu nhân đã nằm liệt giường nhiều năm, giờ mệnh nguy tại sớm tối. Không bằng... Không bằng thần quân giúp tiểu nhân hái thuốc, thành toàn hiếu tâm cho tiểu nhân, được không?
Vẻ mặt Ngô Long vẫn lạnh tanh, không có chút biểu tình nào.
- Như thế, tiểu nhân liền không cần mạo hiểm lên núi, không gây phiền hà cho chư vị thần quân. Đợi sau khi trở về, trị khỏe bệnh cho mẹ già tiểu nhân, tất truyền thành một đoạn giai thoại đẹp. Đến lúc đó, tiểu nhân tất sẽ truyền bá rộng rãi sự tích của chư vị, hưng miếu thờ, thịnh hương hỏa.
Nói xong, Lưu Ngạn Xương cười lên hắc hắc, hai mắt mở to nhìn Ngô Long.
Nửa buổi, Ngô Long lại ách nhiên thất tiếu, lông mày súc thành hình chữ bát, nhìn Lưu Ngạn Xương mà như nhìn một đứa ngu ngốc.
Hai tên binh sĩ đứng sau lưng Lưu Ngạn Xương cũng cười phá lên.
Ba người vẫn cứ cười, cười đến nỗi trong lòng Lưu Ngạn Xương phát hoảng, mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán chậm rãi trượt xuống.
Hết cách, hắn vươn tay lau mồ hôi, cắn răng nghiêm mặt nói:
- Các vị thần quân cảm thấy tiểu nhân nói có lý hay không?
- Có lý, có lý.
Một tên binh sĩ giơ ngón cái lên với Lưu Ngạn Xương, cười nói:
- Đây đúng là cách hay, chờ ngươi trở về, vừa tuyên truyền như vậy. Sau này chúng ta liền có việc để làm, ai mà trong nhà có người bệnh, tất đều chạy tới chỗ này hái thuốc. Hay là, ta dứt khoát mở quầy bán thuốc ở đây chỗ này, làm ăn nhất định sẽ rất thịnh vượng.
- Tiểu nhân nói sai rồi, tiểu nhân nói sai rồi. Chỉ cần chư vị thần quân giúp tiểu nhân lần này, sau khi trở về, tiểu nhân ngậm miệng không nói, ngậm miệng không nói! Tuyệt không để ai quấy rầy chư vị thần quân thanh tu.
- Nhỡ lỡ miệng nói ra thì sao?
Ngô Long thong thả hỏi.
- Sẽ không! Tuyệt sẽ không!
Lưu Ngạn Xương vội vàng giơ ba ngón lên làm bộ phát thề.
Ngô Long nhấp ngụm trà, khẽ thở dài một hơi, điềm nhiên nói:
- Chỉ có người chết mới thực sự ngậm kín miệng được. So với đi hái thuốc giúp ngươi. Ta lại cảm thấy trực tiếp giết ngươi đi, mới là cách giải quyết tốt nhất. Gọn gàng sạch sẽ. Ngươi cảm thấy ý tưởng này thế nào?
Hai tên binh sĩ tại trường đều gật đầu tỏ ý tán đồng.
Lập tức, mặt Lưu Ngạn Xương tức thì xám ngét, ngồi bệt trên đất, kinh hoảng nhìn Ngô Long.
- Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng! Lần này tiểu nhân đi về, tuyệt không tới nữa! Tiểu nhân bảo chứng không bao giờ tới nữa!
Một cước đá văng Lưu Ngạn Xương đang khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa nằm lật ra đất. Ngô Long dộng mạnh chén trà trong tay lên bàn đá, cười hừ nói:
- Yên tâm đi, chúng ta không phải yêu ma, kể ra, chúng ta còn là thiên binh. Tuy không giúp ngươi, nhưng còn chưa đến mức giết ngươi. Chẳng qua... nên biết đủ, có chút chuyện, nếu ngươi đòi hỏi thái quá, khiến chúng ta động sát tâm, vậy thì khó nói.
Nghe được lời này. Lưu Ngạn Xương gật đầu lia lịa, ngậm miệng, không dám nói gì thêm.
Giơ tay lên, Ngô Long đang định phân phó hai tên binh sĩ ném Lưu Ngạn Xương ra khỏi địa giới Hoa Sơn, đúng lúc này, chợt có hai tên thị nữ từ nơi xa đi tới, trong tay mỗi người bưng một chiếc khay đỏ. Trên khay đặt chút rau quả giản đơn, cùng một chén nước uống.
Thấy hai tên thị nữ đi tới bên này, tay Ngô Long không khỏi cứng lại.
Hai thị nữ bước tới trước mặt Ngô Long, khom lưng hành lễ.
- Đi đưa đồ ăn cho tam thánh mẫu?
Một tên thị sĩ trong đó khom người đáp nói:
- Hôm nay đã đưa rồi... Đây là lấy về đồ ăn từ hôm qua.
Ngô Long liếc khay trên tay các nàng, lông mày thoáng nhăn lại.
- Vẫn không chịu ăn gì...
- Từ lần trước lúc Tam thái tử tới thăm, tam thánh mẫu cứ một mực như thế. Tam thánh mẫu chỉ có tu vị Luyện thần cảnh, tiếp tục như vậy sợ rằng...
- Cứ tiếp tục như vậy, đành phải báo cho nhị gia, để nhị gia tới xử lý.
- Nếu tiểu nhân có thể khiến cho tam thánh mẫu chịu ăn uống, liệu thần quân...
- Nếu ngươi có thể khiến cho tam thánh mẫu chịu ăn uống, đừng nói vị thuốc kia, cả tiên đan ta đều sẽ tìm tới cho ngươi, bảo đảm mẹ già ngươi trường mệnh trăm tuổi.
Hít một hơi thật sâu, xắn tay áo, tráng gan lên, Lưu Ngạn Xương tiến về phía trước hai bước, lại rụt về một bước, quay đầu nhìn Ngô Long, nuốt khô ngụm nước bọt.
- Đi mau.
Ngô Long mặt không biểu tình nói:
- Chẳng lẽ còn muốn ta cõng ngươi vào?
Chuyện đến nước này, ngựa chết cũng chỉ có thể coi thành ngựa sống.
Lưu Ngạn Xương bắt đầu rón rén tiến vào động phủ, bước đi rất chậm.
Đợi hắn hoàn toàn tiến vào động phủ, binh sĩ đứng ở bên cạnh Ngô Long thấp giọng hỏi:
- Tướng quân, cứ thế mặc hắn tiến vào? Có cần đi theo không?
Ngô Long khoát khoát tay nói:
- Đi theo làm gì? Tính cách tam thánh mẫu thế nào ngươi còn không biết. Hơn nữa, ngăn cách bởi pháp trận, có thể xảy ra chuyện gì được? Nếu thật sự có thể khiến tam thánh mẫu chịu ăn uống thì tốt nhất, bằng không, để thư sinh này vào cho tam thánh mẫu giải hận cũng được.