Đại Bát Hầu

Chương 607: Quyển Liêm



Lúc mở mắt ra, dưới ánh lửa ráng hồng, nam tử thanh niên mơ hồ nhìn thấy có ba người, một con gấu và một con khỉ đang vây quanh mình.

- Rốt cục thì cũng tỉnh, gia hỏa này tài ngủ thật đấy.

- Có cần nghĩ xem nên hỏi những gì không?

- Nghĩ gì nữa? Trực tiếp hỏi xem sao Ô Kê quốc lại thành thế này thôi.

- Mới vừa tỉnh lại, có lẽ còn chưa tỉnh táo hẳn, để hắn nghĩ ngơi thêm một lát.

Ngay khi chúng nhân đang mồm năm miệng mười nghị luận, nam tử kia chợt hơi ngớ, mồm há há, hai mắt mơ mơ màng màng khép lại, hồi lâu, mà không thấy có nửa điểm động tĩnh.

- Lại ngất xỉu? Đừng nói là bị các ngươi dọa ngất nhé?

- Ngươi gặp ai bị ngất như vậy không? Ta đoán là hắn còn chưa tỉnh hẳn.

Hắc Hùng tinh khom người tỉ mỉ tế tra xem, hơi mũi phun ra trên mặt nam tử kia.

Dần dần, sắc mặt nam tử có vẻ khó coi.

Hầu tử vươn tay chỉ chỉ, chúng nhân đều nhìn về hướng tay nam tử kia. Chỉ thấy mười ngón run rẩy, nhìn kỹ lại, bắp đùi cũng đang run run.

Tức thì, mấy người lập tức hiểu ra, ai nấy lần lượt đứng thẳng lên, lặng lẽ nhìn nam tử đang nằm trên ván giường.

Không lâu sau, chợt nghe một tiếng kêu rít, nam tử kia ngồi bật dậy, cả lăn lẫn bò tránh sang một bên, gào lên khàn cả giọng:

- Đừng ăn ta! Đừng ăn ta! Ta quá gầy, không thể ăn! Không thể ăn!

Nháy mắt, hắn đã súc mình trong góc tường, ôm thùng gỗ ngăn ở trước ngực. Tròng mắt mở to kinh hoảng nhìn chúng nhân, đặc biệt là nhìn Hắc Hùng tinh.

Ánh nến khẽ đong đưa trên bàn, chúng nhân lẳng lặng nhìn hắn, cứ thế giằng co.

Hồi lâu sau, Huyền Trang xốc cà sa bước lên trước một bước.

Nam tử cả kinh rụt vào góc. Chuyển nắp thùng gỗ quay hướng Huyền Trang.

Hết cách, Huyền Trang hai tay hợp mười hành lễ nói:

- Vị thí chủ này, bần tăng đang trên đường tới Tây Thiên thỉnh kinh, đúng lúc tạt qua đây, muốn hỏi thí chủ, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Kia nam tử rụt rụt cổ cẩn thận hỏi:

- Ngươi là... Hòa thượng?

Huyền Trang gật đầu. Khẽ cười.

Nam tử nuốt khô ngụm nước bọt. Lại thấp giọng hỏi:

- Thế bọn họ thì sao? Hòa thượng... Hòa thượng không phải ăn chay niệm Phật ư? Sao lại đi chung với yêu quái? Ngươi không phải yêu quái biến thành đấy chứ?

Huyền Trang quay đầu nhìn hầu tử và Hắc Hùng tinh một cái, nói:

- Mấy vị này là bằng hữu đồng hành cùng bần tăng, tuyệt sẽ không hãm hại ngươi.

- Yêu quái không ăn người? Ngươi... Ngươi chứng minh đi?

Thoại âm vừa dứt, hầu tử đã chống Kim Cô bổng bước tới, Huyền Trang vừa muốn ngăn lại thì đã bị hầu tử đẩy ra.

- Việc này ngươi đừng quản. Để ta hỏi, chứ không thì có hỏi đến sáng cũng chẳng hỏi được gì đâu.

Nói rồi, hầu tử dùng Kim Cô bổng đụng lên nắp thùng chắn trước ngực nam tử, tự tiếu phi tiếu nói:

- Ngươi đoán xem, nếu ta muốn ăn ngươi, ngươi chạy thoát nổi không?

Lời này vừa ra, sắc mặt nam tử tức thì xám xanh, như sắp khóc ra tiếng.

- Ta đang hỏi ngươi đấy.

Hầu tử mặt không biểu tình cường điệu lại một lần.

Đến lúc đó, nam tử kia tựa hồ mới tỉnh ra. Mếu máo lắc đầu.

- Thế chẳng phải xong, còn cần chứng minh cái gì? Ngươi còn sống chính là chứng minh rõ ràng nhất? Giờ lão tử hỏi ngươi một câu, nơi này, rốt cuộc đã phát sinh việc gì?

Nam tử ánh mắt lấp lánh trông hướng Huyền Trang.

- Nói! Đừng nhìn đi đâu cả!

Nam tử kia vội nhắm mắt kêu nói:

- Ta... Ta cũng nói không rõ. Tóm lại, bây giờ rất loạn!

Quay đầu đối thị cùng Huyền Trang, hầu tử lại hỏi:

- Vậy ngươi nói xem, ngươi vốn người ở đâu, làm nghề gì, sao lại lưu lạc đến đây?

Nam tử nuốt khô ngụm nước bọt, run rẩy đáp nói:

- Tiểu nhân... vì trốn nợ mới đến đây.

- Trốn nợ? Nói kỹ chút.

Nam tử trùng trùng gật đầu, nói:

- Tiểu nhân... Tiểu nhân vốn là thương hộ, nhà mở cửa hàng tạp hoá... Trong nhà có vợ con, phụ mẫu vẫn còn khoẻ mạnh, người một nhà tuy không tính được phú quý, nhưng sống qua ngày cũng tương đối an ổn. Năm trước vật giá tăng cao, bệ hạ phát bố cáo thị, nói… nói muốn bình ức vật giá, nghiêm cấm đầu cơ, thiết lập quan thương, nếu vật giá tăng thì bán ra, nếu vật giá thấp thì thu vào. Sau đó... Sau đó...

Nói đến chỗ này, lời liền nghẹn lại. Nam tử đầu cúi gằm, mắt mở to, vẻ đầy lo lắng.

Hầu tử suy nghĩ một lát, nói:

- Cách này rất tốt, so với trực tiếp cấm chỉ tăng giá thì hiệu quả hơn nhiều. Sau đó thì sao?

Nam tử sụt sịt mấy tiếng, lau đi nước mũi chảy ra, cẩn thận đáp nói:

- Sau đó... Sau đó liền xảy ra chuyện. Quan thương tới tiệm nhà ta nhập hàng với lượng lớn, lại đều thu vào với giá thấp, quay đầu liền đem lượng hàng hóa mua vào bán lại với giá cao... Cứ thế thường xuyên lặp lại, tiểu nhân... Không chỉ bại hết gia sản, còn nợ quan phủ một khoản tiền rất lớn, vô lực đền trả, gia phụ tức chết, mẫu thân cũng đi theo... Vì trốn nợ, tiểu nhân dẫn vợ con một đường chạy nạn, kết quả lại gặp phải sơn tặc...

Lời tới chỗ này, đường đường bảy xích nam nhi, cư nhiên cứ thế ngao ngao khóc rống trước mặt mọi người, khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.

Nhìn cảnh này, chúng nhân lập tức yên lặng.

Mãi hồi lâu, thẳng đến kia nam tử kia khóc mệt, hầu tử mới hỏi tiếp:

- Vậy những người khác thì sao? Số trốn nợ như ngươi chắc chỉ là số ít, vì sao thôn trang mà chúng ta tạt qua đều không một bóng người?

- Cái đó... Kể ra thì rất dài dòng, hơn nữa, e là tiểu nhân cũng không nói rõ hết được.

- Không sao, ngươi biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.

Hầu tử rút Kim Cô bổng đi, dời ghế ngồi ngay trước mặt nam tử, nói:

- Chúng ta chầm chậm nghe.

Có lẽ là bởi tình tự bi thiết, lúc này có vẻ nam tử không còn quá sợ sệt hầu tử và Hắc Hùng tinh như trước.

Hắn ngẩng đầu nhìn hầu tử một cái, ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tường, chậm rãi nói:

- Kỳ thực, nơi này vốn mưa thuận gió hòa, bách tính cũng an cư lạc nghiệp, tuy thỉnh thoảng vẫn có chuyện bất bình, nhưng đều không gây ra sóng gió gì. Khởi nguyên hết thảy là bắt đầu từ khi thừa tướng kế vị quốc vương.

- Thừa tướng kế vị quốc vương?

- Đúng vậy, quốc vương băng hà, lão quốc vương dưới gối không con, bởi vì tam đại đơn truyền, đến đời vương gia thì tuyệt tự. Lại bởi thừa tướng trước nay liêm khiết, rất có thanh vọng, được mọi người yêu quý. Bởi vậy mọi người đều nhất trí đề cử hắn làm tân quốc vương.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó, vừa mới bắt đầu thì cũng chẳng có gì, sau khi bệ hạ đăng cơ liền bắt tay trừng trị tham quan, hưng tu thuỷ lợi.

- Đây đều là chuyện tốt. Sau đó?

- Năm năm trước, Ô Kê quốc gặp nạn hạn hán... Kỳ thực cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng xác thực có người chết đói. Thế là, bệ hạ hạ lệnh, quan phủ khai thương chẩn tai.

- Lương thực của quan phủ không đủ?

- Lương thực của quan phủ đủ, mỗi một nạn dân đều được phân lương thực. Chẳng qua. Sau thiên tai mới là vấn đề.

- Tiếp tục nói. Tiếp tục nói.

Nam tử gật gật đầu, nói tiếp:

- Sau thiên tai, bệ hạ ban bố mấy điều pháp lệnh, yêu cầu một hộ không được có siêu quá mười mẫu điền địa, nếu không hoặc là sung công, hoặc là tặng cho người nghèo, bằng không liền mất đầu. Ngoài ra. Bất cứ người nào cũng không được cho vay. Vừa làm vậy, mấy đại hộ trên trấn liền gom quân lương khởi nghĩa, chẳng qua, rất nhanh thì bị trấn áp, quan quân án số đầu người luận công hành thưởng... Một thân thích của ta... Chính vì vậy mà bị giết oan. Thế còn không xong. Tư nhân không được cho vay, thế nhỡ gặp lúc mất mùa thì làm thế nào?

- Vì điều này, bệ hạ lại ban bố tân lệnh, nói tư nhân không được cho vay, quốc gia sẽ đứng ra cho vay, chỉ lấy lợi tức rất thấp. Vốn lúc nghe được tin này mọi người đều hoan thiên hỉ địa. Nhưng đến khi thực sự thi hành lại đều trợn tròn mắt. Những quan lại kia, không chỉ lúc mất mùa mới cho ngay, ngay cả khi lương thực đầy kho cũng cho vay, hơn nữa còn cho vay rất nhiều... Dù lợi tức thấp đến mấy, những nông hộ kia, làm sao chống nổi lãi mẹ đẻ lãi con? Không ít nông dân thành thật thủ pháp mà ta quen đều vì vậy mà thiếu nợ khổng lỗ, đến nỗi rơi vào kết cục gia phá nhân vong. Vốn tưởng đó chỉ là chuyện của bọn họ, kẻ làm sinh ý như chúng ta sẽ không bị liên lụy vào, ai ngờ...

- Đến sau, lưu dân tứ khởi, đủ loại sơn tặc, cường đạo, mọc ra như châu chấu, đâu đâu cũng có. Bệ hạ lại bắt đầu trưng binh tiễu phỉ, vốn chỉ là trốn nợ, giờ còn thêm tội trốn lính. Bệ hạ tiếp tục ban bố pháp lệnh, người chứa chấp kẻ trốn binh dịch cũng bị tội liên đới... Làm thế, nguyên cả thôn cả trấn đều trốn sạch... Tiếp đó, bệ hạ liên tục tuyên bố từng đạo pháp lệnh, đến sau...

Nói đến đây, nam tử có vẻ nghèn nghẹn, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn hầu tử.

Mới nói ra chừng đó, những chuyện còn chưa nói... Làm nửa ngày, thì ra chỗ này tiêu điều như vậy, hoàn toàn là bởi quan phủ tự dày vò ra.

Nhất thời, chúng nhân đều trầm mặc.

Quốc vương như thế, đúng thật trước nay chưa từng thấy qua.

Trầm mặc hồi lâu, Huyền Trang chậm rãi đi tới trước người nam tử kia, vươn tay đỡ hắn dậy, ôn tồn nói:

- Thí chủ đừng sợ, bần tăng sẽ tới đô thành Ô Kê quốc, tìm gặp Ô Kê quốc vương, nói rõ ngọn ngành với hắn.

- Loại chuyện này mà ngươi cũng muốn quản?

Hầu tử hỏi.

- Đi chuyến này là để tìm pháp phổ độ, tự nhiên không thể thấy mà không quản.

- Đại sư có thể khuyên giới bệ hạ?

Nam tử mở to hai mắt nhìn Huyền Trang.

Huyền Trang khẽ cười cười, nói:

- Thử một lần xem sao.

Nam tử nửa tin nửa ngờ.

Ngay khi Huyền Trang đang nói chuyện cùng nam tử kia, hầu tử đột nhiên nhớ tới án lệ Ô Kê quốc mà mình biết.

Theo đúng kịch bản hẳn phải là lão quốc vương báo mộng, nói quốc vương hiện tại là Sư Tử tinh biến thành? Chứ sao lại như giờ?

Nghĩ tới đây, hắn lôi kéo Thiên Bồng đi ra ngoài cửa.

- Làm gì?

- Ngươi không cảm thấy quốc vương kia có phần cổ quái ư? Trên đường, ta chưa từng nghe qua có ai như thế. Hay thế này đi, ngươi ta tới vương cung một chuyến xem sao, nếu quốc vương kia không có gì khác lạ, Huyền Trang muốn tiến cung khuyên giới, thì cứ mặc hắn. Nếu có chỗ nào dị dạng, ngươi ta có thể ra tay xử lý trước.

Thiên Bồng liếc nhìn Huyền Trang trong nhà một cái, nói:

- Ta đi là được, ngươi cứ ở lại đây.

- Cũng được.

Phân phó xong xuôi, hầu tử khe khẽ lộn ngược về phòng, Thiên Bồng thì bước nhanh chạy ra ngoài sân, tung mình đằng không mà lên, lao nhanh về hướng vương đô.

Trên đường, Thiên Bồng đặc ý hạ thấp độ cao phi hành lướt trên núi đồng, thôn trang, thành trấn ven đường đều lác đác ánh lửa, nhìn qua chắc cũng cùng chung cảnh ngộ với thôn trang thành trấn đi qua trước kia.

Không lâu sau, hắn đã bay tới trên bầu trời vương đô.

So với tình cảnh trên đường, nơi này có vẻ đỡ hơn rất nhiều.

Khe khẽ tìm đến vị trí vương cung, Thiên Bồng hơi lắc mình, hóa thành một con thiêu thân nương theo bóng đêm khẽ khàng lẻn vào.

Có lẽ là bởi quốc gia không thái bình, dù là đêm khuya, nguyên cả vương cung đều đèn đuốc sáng trưng. Chẳng qua, Ô Kê quốc đến cùng là tiểu quốc, một quốc gia tính đi tính lại chỉ có mấy tòa thành trì, vương cung tất nhiên cũng chẳng lớn được tới đâu.

Hành tẩu hồi lâu trong cung điện giới bị sâm nghiêm, cuối cùng thì Thiên Bồng cũng tìm được nhân vật mà chúng nhân xưng là “bệ hạ”.

Nhưng, tức thì, Thiên Bồng ngơ ngác.

- Đây là... Quyển Liêm?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com