Giữa phàm trần và Thiên Đình bị ngăn cách bởi Nam Thiên môn, vì vậy không cách nào dùng ngọc giản truyền đưa tin tức theo kiểu thông thường. Dù là Thiên Đình cần chuyển đưa mệnh lệnh cũng tất phải qua tay quân trấn thủ Nam Thiên môn. Nếu không bởi thế, đương sơ lúc hầu tử bị khốn ở Thiên Đình đâu cần phải lợi dụng “liên độc” để liên lạc với Dương Thiền.
Chẳng qua, cách qua Nam Thiên môn kích hoạt một phiến ngọc giản khác thì không thành vấn đề.
Như vậy, trong tình huống thế nào mà Thiên Bồng phải kích hoạt ngọc giản?
Không chút nghi vấn, Thiên Bồng chỉ sử dụng ngọc giản khi bọn họ gặp phải rắc rối dưới phàm trần, mà rắc rối này, bản thân mấy người bọn họ không cách nào giải quyết.
Rất có thể... Huyền Trang đã xảy ra chuyện.
Chỉ thoáng chốc, hầu tử liền đoán được phần nào. Vội ngẩng đầu chắp tay nói với Lão Quân:
- Tại hạ còn có việc gấp, cáo từ.
Không đợi Lão Quân trả lời, hầu tử đã tấn tốc đứng dậy lao ra ngoài cửa. Lúc sát vai bước qua Thanh Tâm, lại không đưa mắt nhìn sang dù chỉ một lần.
Đến cửa chính, cũng không đợi Lý Tĩnh mở miệng, hắn đã hóa thành một đạo kim quang đằng không mà lên!
Nhìn thân ảnh hầu tử đi xa, Thái Thượng Lão Quân cười lên ha ha, vuốt râu nói:
Mấy tên tiên gia tại trường đều len lén liếc nhìn Ngọc đế. Trong khi sắc mặt Ngọc đế sớm đã xanh đen.
Nhìn sang bên cạnh, thiên tướng kia mới chú ý thấy có một thiên tướng khác mang băng tay tiêu ký của Tuần Thiên phủ đã sơm sớm đứng đó nãy giờ, tựa hồ vừa có tin tình báo nào đó đưa tới trong tay Ngọc đế ngay trước hắn một bước.
- Giải trừ?
Khóe mắt Ngọc đế khẽ co giật, trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án, giận nói:
- Nói cho Lý Tĩnh, bộ đội Nam Thiên môn về lại nơi trú đóng. Sau đó, để Giác Mộc Giao dẫn bộ đội dưới tay đến Bảo Tượng quốc dưới phàm trần một chuyến.
*****
Lúc này. Nam Thiên môn nhận được quân lệnh ầm vang mở ra.
Không đợi những binh sĩ kia kịp làm chuẩn bị, chỉ thấy một đạo kim quang chớp qua, hầu tử từ trong mà ra lướt sát qua vai bọn họ, xông thẳng bên ngoài.
Gió táp hất lên men theo trong ngoài Nam Thiên môn quét ngang thành hình cánh quạt.
*****
Thiên Bồng treo mình giữa không trung thẫn thờ nhìn đăm đăm hai phiến ngọc giản trong tay, hồi lâu mới cất ngọc giản vào trong tay áo.
Hắn tịnh không hồi đáp thẳng mật chỉ của Ngọc đế, nhưng hắn vẫn giữ lại ngọc giản mà Tuần Thiên phủ đưa cho dùng để báo tin, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Thông qua ngọc giản mà Tuần Thiên phủ cấp cho, thông báo sự tồn tại của Khuê Mộc Lang tại Bảo Tượng quốc, hắn không biết điều mình làm có đúng hay không. Nhưng hắn biết, nếu bỏ mặc chuyện này để nó tự phát triển tiếp, có thể sẽ mang đến rất nhiều hiểu lầm.
Không nói đâu xa, chỉ nói ngay vấn đề trước mắt, nếu hầu tử biết có một thần tiên bắt đi Huyền Trang, thậm chí nhỡ Huyền Trang xảy ra chuyện gì không may, khi đó hậu quả không thể tưởng tượng.
Nói đến cùng, ngay từ mới đầu hắn đã quá khinh suất. Trong tình huống ấy, bất kể thế nào đều nên giữ chặt Huyền Trang mới phải. Một khi Huyền Trang xảy ra chuyện, hạo kiếp có thể bị dẫn phát, độ nguy hại của nó vượt xa trường binh biến hiện tại.
Nhưng sao hắn có thể ngờ được Khuê Mộc Lang sẽ ra tay Huyền Trang?
Kẻ Khuê Mộc Lang muốn là hắn, nói trắng ra, Khuê Mộc Lang muốn đoạn đi khả năng mình để lộ tin tức về sự tồn tại của hắn ở Bảo Tượng quốc, vì thế mới bắt cóc Huyền Trang. Bởi vậy, chỉ cần hắn không xuất hiện, Huyền Trang vẫn sẽ được an toàn. Về phần hắn xuất hiện rồi, liệu Huyền Trang có được an toàn nữa không, chuyện đó, đã không phải là điều mà hắn có thể khống chế.
*****
Giữa trời cao, hầu tử chính đang lấy tốc độ chớp mắt ngàn dặm gào thét mà đi về hướng Tây Ngưu Hạ Châu.
Vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.
Mây mù vô biên dưới thân bị khí lưu mãnh liệt cuộn lên sóng lớn kinh thiên, thậm chí xé toạc thành hai nửa.
*****
Cùng lúc đó, Giác Mộc Giao thân ở ngoại vi Đâu Suất Cung đã mặt mũi trắng bệch, tròng mắt đảo quanh liên hồi.
- Ngươi... Ngươi nói Khuê Mộc Lang ở Tây Ngưu Hạ Châu, còn bắt cóc Huyền Trang pháp sư? Hầu tử kia gấp gáp chạy về chính là vì chuyện này?
- Là chính miệng bệ hạ nói, nếu không phải tin tức chuẩn xác, bệ hạ không khả năng gấp gáp hạ chỉ trị tội Khuê tinh quân.
Nhất thời, cả người Giác Mộc Giao chợt mềm nhũn, hơi khẽ loạng choạng, hai tên thiên tướng ở bên phải lại gần nâng đỡ, bằng không e rằng đã ngồi bệt xuống đất.
- Hắn... Hắn chạy xuống hạ giới? Hắn chạy xuống hạ giới làm gì?
Ngự tiền thiên tướng đứng quanh bốn phía đều sắc mặt ngưng trọng, không nói lời nào.
Những thiên tướng trực thuộc quân trấn thủ Nam Thiên môn lại khe khẽ dịch bước tránh xa, tựa hồ không muốn lội vào vũng nước đục kia.
Lý Tĩnh càng là trực tiếp, mặt không biểu tình xoay người rời đi.
Một tên thiên tướng khe khẽ sáp tới bên tai hắn, thấp giọng nói:
- Tinh quân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
- Còn... Còn làm thế nào được nữa, chiếu theo ý chỉ bệ hạ, xuống hạ giới bắt người.
- Vậy... Nên đi nhanh, hay là đi chậm?
Câu này vừa ra, bốn phía bỗng chốc an tĩnh không ít.
Trên quân hạm chỉ thừa lại tiếng gió rít ào ào, xen lẫn với tiếng thở dốc của chúng tướng.
- Đi nhanh... Hay là đi chậm?
Giác Mộc Giao chợt ngơ ngác.
Ảo diệu trong đó, tất nhiên là hắn hiểu được.
Khuê Mộc Lang tự ý hạ phàm, việc đến nước này, kẻ làm thượng cấp như Giác Mộc Giao nhất định phải gánh chịu chút trách nhiệm. Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, trừ lửa giận của Ngọc đế ra, hiện tại Khuê Mộc Lang còn chọc phải một người mà bọn họ không nên chọc.
Đi nhanh, nếu bọn họ có thể thuận lợi thuyết phục hầu tử giao Khuê Mộc Lang cho Thiên Đình xử trí, liền coi như cứu được Khuê Mộc Lang. Nếu không thuyết phục được, khả năng sẽ bị chịu tội theo.
Đi chậm, không chút nghi vấn là vẫn phải gánh tội ở phía Ngọc đế, về phần lửa giận của hầu tử thì có thể đẩy đi sạch sẽ. Đi muộn, chẳng qua là tới nhặt xác Khuê Mộc Lang thôi.
Đương nhiên, còn có một loại khả năng khác càng nghiêm trọng, đó chính là Khuê Mộc Lang thương hại, thậm chí giết Huyền Trang pháp sư... Như thế, kẻ chịu tội không chỉ mình Giác Mộc Giao, mà là toàn bộ Thiên Đình...
Nghĩ đến đây, Giác Mộc Giao không khỏi rùng mình một cái, ngửa đầu nói:
- Nhanh, nhanh xuất phát!
- Tinh quân, có cần triệu tập bộ đội còn đóng ở nội đình?
- Triệu cái đầu ngươi! Đi muộn, cả bã đều không thừa!
Giác Mộc Giao gầm nói:
- Nhanh! Tất cả Hóa thần cảnh... Không, tất cả những ai có tu vị Thái Ất tán tiên trở lên lập tức theo ta xuất phát! Mẹ nó! Khuê Mộc Lang, lần này ngươi gây đại họa cho lão tử rồi!
Cùng lúc đó, Khuê Mộc Lang đang một tay bóp cổ Huyền Trang, một tay nhấc Cửu Hoàn đại đao giằng co với Hắc Hùng tinh tay cầm Hắc Anh thương.
Tiểu Bạch Long bị trói gô trên cây, đã hôn mê từ lúc nào.
Trong đô thành, ba đứa trẻ vô luận lớn nhỏ đều bị treo ngoài cửa cung làm con tin, Bách Hoa Tu khóc đến nỗi ngất lên ngất xuống.
Bị hiếp bách, phe quân đội ủng đới phò mã đành phải từ từ lui ra khỏi đô thành...