Đại Bát Hầu

Chương 556: Thượng cổ đại yêu (1)



Dưới cây Nhân Sâm quả, bóng lá đong đưa.

Trong họa diện yên bình, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Vài mảnh lá rụng cuốn qua bên cạnh, khẽ chấn động lông tơ trên mặt hầu tử, hất lên tay áo Trấn Nguyên Tử.

Khóe môi Trấn Nguyên Tử thoáng nhếch lên, hai mắt hầu tử từ từ khép thành khe nhỏ.

- Ngươi vẫn không khác gì hơn sáu trăm năm trước, biết rõ không thể làm mà vẫn cố làm, ngu dốt, sĩ diện. Với tính cách ấy, sao còn sống được tới giờ?

- Chẳng phải ngươi cũng không khác gì hơn sáu trăm năm trước? Dù toàn thế giới khuất phục dưới côn bổng của ngươi. Thì trước mặt đại nghĩa, tính mạng có tính là gì?

- Đại nghĩa?

Giơ lên Kim Cô bổng, hầu tử khẽ bật cười:

- Phổ độ không phải đại nghĩa?

- Phổ độ là đại nghĩa, thế “Đạo” là gì?

Trấn Nguyên Tử nắm lấy phất trần, vuốt râu, sắc mặt hờ hững nói:

- Cái gọi là phổ độ, tuy trái ngược với Phật pháp hiện thời, nhưng lý niệm lại vẫn phù hợp Phật môn. Thoát tám khổ, từ chấp niệm, chẳng lẽ ngươi muốn chúng sinh tam giới đều bị phổ độ thành Phật, khi đó trong tam giới này đâu còn vị trí cho Đạo gia chúng ta?

Hầu tử hừ lạnh một tiếng nói:

- Đạo gia có vị trí hay không, cùng ta can gì?

- Ngươi cũng là người trong Đạo môn, một thân bản lĩnh, có chỗ nào không phải nguyên từ đạo pháp? Đáng tiếc ngươi chưa từng tin Đạo. Đạo gia “bất tranh”, “vô vi”, tiếc rằng ngươi tu thành Thiên Đạo, lại làm được điều gì? Nói toạc ra, ngươi không có tín ngưỡng, thứ nào có thể sử dụng được, ngươi liền tin thứ đó, không thể dùng, ngươi liền không tin. Càng không nghĩ tới đi thủ hộ Đạo môn đã dạy ngươi một thân bản lĩnh. Có một thân bản lĩnh cao cường, lại vô ích với tam giới, với thiên địa.

- Ngươi đang dạy đời ta? Thủ hộ Đạo môn...

Hầu tử nhe răng cười, cười đến không ngậm mồm lại được, hồi lâu, đột nhiên mắt trợn trừng giận quát:

- Đừng dối mình gạt người, ai là một nhà (môn) với các ngươi? Vĩnh viễn đừng quên. Ta chỉ là một con yêu quái, là một con yêu quái! Một con yêu quái mà Thiên Đình, Ngọc đế vô cùng thống hận! Lúc Thiên Quân đuổi ta cùng trời cuối đất sao không thấy bọn họ cố niệm ta là người trong Đạo môn? Giờ lại nói điều đó với ta, có quá muộn rồi không?

Kim Cô bổng chỉ thẳng sống mũi Trấn Nguyên Tử chợt đẩy tới.

- Lão phu chưa từng nghĩ tới chuyện thuyết phục ngươi.

Hai tay Trấn Nguyên Tử khẽ bấm, không gian trên đầu tấn tốc vặn vẹo, “Địa Thư” giống như một quyển thẻ tre khổng lồ tức thì hiện ra, chậm rãi vuốt mở, hộ quanh Trấn Nguyên Tử.

Làm ra giá thế nghênh chiến. Trấn Nguyên Tử mặt không biểu tình nhìn hầu tử. Khẽ thở dài:

- Nếu đã không thuyết phục được, vậy chỉ có thể binh hành hiểm chiêu. Chỉ cần bóp chết con đường chứng đạo của Huyền Trang, như vậy nguy cơ của Đạo môn liền biến mất. Về phần yêu hầu nhà ngươi... A ha ha ha, chẳng lẽ ngươi còn muốn tái diễn một trường đại chiến như sáu trăm năm trước? Đừng quên, Như Lai đang nhìn chằm chằm ở bên, chỉ thiếu mỗi cái cớ để ra tay thôi. Hủy hoại thiên địa, chắc là một cớ không tồi.

Nghe vậy, khóe mắt hầu tử không nhịn được khẽ co rút.

- A ha ha ha, đối phó ngươi, cần gì hủy hoại thiên địa? Cùng lắm thì chỉ hủy hoại Ngũ Trang Quan này của ngươi thôi! Tiếp chiêu!

Lời còn chưa dứt, khẽ nhún người, Kim Cô bổng trong tay hầu tử đã hóa thành một đạo kim quang lao vút tới Trấn Nguyên Tử.

Ngay sát na ấy, thân hình Trấn Nguyên Tử chợt giật lui ra sau, yên ắng tránh đi.

Nhưng thế công của Kim Cô bổng tịnh chưa hề suy giảm. Chỉ thấy hắn xoay tròn, lăng không nhảy lên, côn bổng chiếu lấy thiên linh cái Trấn Nguyên Tử trùng trùng nện xuống.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy một đạo lục quang đột nhiên chắn ở trước người Trấn Nguyên Tử, vô thanh vô tức liền đẩy lui hầu tử.

Vững vàng rớt đất, hầu tử ngẩng đầu, đập vào mắt là một nhúm cành lá ngăn ở trước người Trấn Nguyên Tử.

Ngay sau đó, từng trận tiếng vang chói tai truyền đến. Linh lực điên cuồng hóa thành gió lốc thổi tung tứ phía. Toàn bộ thế giới lập tức chìm trong một mảnh hỗn độn, cát đá tung bay, vết rạn như rễ cây từ từ lan tràn trên tường che cao vút, ngay cả gạch ngói chủ điện Ngũ Trang Quan cũng bị hất tung từng phiến từng phiến lên thiên không.

Đón lấy gió bão gào thét mà qua, hầu tử từ từ ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến cây Nhân Sâm quả khổng lồ sau lưng Trấn Nguyên Tử cư nhiên đang chuyển động!

Không chỉ chuyển động, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của hầu tử, nó đung đưa tán cây che rợp cả bầu trời, rút lên từng nhánh thân rễ thâm nhập sâu trong lòng đất, hệt như một con bạch tuộc cự đại lăng không bật dậy.

Trước mặt nó, hầu tử nhỏ bé phảng phất như một con kiến.

Khắc ấy, mỗi một nhánh chạc cây đều lắc lư dao động, giống như ngàn vạn người đang kêu gào.

Cự mộc trầm mặc mấy vạn năm, thời này khắc này đã biến thành một cự nhân hung tợn, thiên không đều vì đó mà phong vân biến sắc.

Trong đình viện, đám người Huyền Trang vội vã chạy ra ngoài cửa, nhìn cành lá che khuất bầu trời, cả kinh đến độ há hốc mồm.

Trong thành bang dưới chân núi Vạn Thọ vang lên tiếng kêu rít kinh thiên động địa. Vô số tu sĩ chạy ra ngoài cửa, ngẩng đầu ngưỡng vọng Nhân Sâm thụ khua múa cành lá trên đỉnh núi, ai nấy đều kinh hoảng không thôi.

Ngay dưới ánh nhìn chằm chằm của hầu tử, Trấn Nguyên Tử đằng không mà lên, nhẹ nhàng đáp lên nhánh cây, vỗ về chủ cán, nhẹ giọng thán nói:

- Sau cùng vẫn phải phiền ngươi ra tay, thật sự xin lỗi.

- Không sao, thỉnh thoảng hoạt động gân cốt một chút cũng tốt...

- Cẩn thận, yêu hầu này khó chơi lắm đấy.

- Yên tâm, có ta ở đây, hắn không thương được ngươi.

Thanh âm nói chuyện phảng phất như sấm rền.

Chống lấy Kim Cô bổng, ngước mắt nhìn cự mộc, hầu tử cười lên két két, thần tình trên mặt dần hiện vẻ hung tợn.

- Thì ra là thế, khó trách ngươi chẳng hề sợ hãi. Nhân Sâm thụ đã thành tinh... Nghĩ kỹ thì cũng phải, đã bao nhiêu vạn năm rồi, không thành tinh mới lạ. Có điều, ta vốn không muốn động tới Nhân Sâm thụ này, giờ e là không động không được. Ha ha ha ha.

Mỗi một tiếng cười, nương theo đó là linh lực tung trào quanh bốn phía hầu tử, hình thành nên gió xoáy thấy được bằng mắt thường, mỗi một sợi lông tơ đều thẳng đứng lên, cơ thịt trên thân bạo trướng, từng đạo gân xanh gồ lên.

Thoáng chốc, hầu tử đã đẩy lực lượng bản thân tới cực trí.

- Nếu đã hiện ra, vậy cùng nhau đi chết cho có bạn --!

Lúc ngẩng đầu lần nữa, hầu tử tung mình nhảy lên hóa thành một đạo kim quang xông hướng Nhân Sâm thụ.

Ngay sau đó, là tiếng trầm vang như kinh lôi.

Hầu tử trùng trùng đâm vào hộ thuẫn màu xanh lá bán trong suốt kia. Kéo lõm nguyên cả hộ thuẫn.

Sóng xung kích giống như gợn sóng men theo mặt đất điên cuồng khuếch tán ra, nháy mắt đã nhổ bật cỏ cây chung quanh.

Chỉ nháy mắt, bốn phía Nhân Sâm quả sáng lên từng mặt hộ thuẫn xanh lá, dựa vào một mặt hộ thuẫn trong đó, nó cường hành gánh được một kích của hầu tử.

Chính bản thân hầu tử cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Hộ thuẫn này khác với hộ thuẫn mà tu sĩ thường sử dụng. Nó tịnh không cứng rắn, lại vô cùng mềm dẻo. Nhờ thế nó có thể hữu hiệu hóa giải cũng như chịu đựng công kích mạnh mẽ mà hầu tử gây ra.

Đương nhiên, sức chịu đựng ấy không phải là không có đại giá.

Dưới một kích kia, trong mười chín nhánh cây chính có một nhánh rụng xuống vô số phiến lá, mắt thấy sắp gãy đổ.

Trấn Nguyên Tử cầm lấy Địa Thư, giống như một con ong mật bay múa quanh thân cự mộc, tấn tốc hạ xuống chạc cây bị thương, hai tay vũ động ra quang huy màu ám vàng.

Được linh lực tư nhuận. Chạc cây sản sinh vết rách tấn tốc được phục hồi.

- Để xem các ngươi có thể gượng được bao lâu!

Một tiếng bạo quát. Chỉ thấy hầu tử lăng không xoáy vòng, một kích tiếp lấy một kích.

Tiếng vang khủng bố cuốn theo xung kích tứ ngược từng ngóc ngách, tia sáng xanh lá bập bùng chiếu rọi cả trời đêm.

Ngũ Trang Quan to lớn, lại giống như đậu hủ từ từ đổ sụp, ngay cả Vạn Thọ thành nằm ở chân núi cũng vang lên vô số tiếng kêu thảm, nhà lầu bị hất tung lên trời thành từng phiến từng phiến.

Trong xung kích điên cuồng ấy, ba người Thiên Bồng, Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh làm thành một vòng tròn bảo hộ chung quanh Huyền Trang mới ngăn không để xảy ra chuyện, mà cuộc chiến của hầu tử thì vẫn đang tiếp tục.

Nháy mắt. Toàn bộ Ngũ Trang Quan đã biến thành một mảnh phế khu, cát đá, cỏ cây ngổn ngang.

Bề mặt Vạn Thọ sơn giống như bị dao cạo thổi qua, tất cả cây cối đều biến mất tăm, ngay cả thành bang dưới chân núi đều như tao ngộ địa chấn, vô số kiến trúc đổ sụp xuống, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn. Tu sĩ cư trú bên trong bắt đầu điên cuồng bỏ chạy.

Giữa không trung, hầu tử nắm lấy Kim Cô bổng trùng trùng thở dốc.

Phía đối diện, Trấn Nguyên Tử đầu tóc sớm đã lăng loạn cũng đang trùng trùng thở dốc, từng vết trọng thương trên thân cây chính đang chậm rãi phục hồi, các mặt hộ thuẫn xanh lá lần nữa huyền không mà lên.

- Không sai, lão phu không cách nào thu phục được ngươi. Dù có Nhân Sâm thụ ra tay tương trợ cũng không đủ năng lực. Nhưng ở chỗ này, chỉ cần ngươi chưa khôi phục tu vị Thiên Đạo, đồng dạng cũng không cách nào áp chế lão phu.

- Đánh qua mới biết --!

Cắn răng, hầu tử tức tối đến run lên, gầm gào vung Kim Cô bổng nện loạn một trận.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com