Đại Bát Hầu

Chương 540: Qua sông (1)



Ba mươi lăm tầng trời, ngoài Di La cung, Thái Ất chân nhân dạo bước tới lui, thỉnh thoảng giương mắt nhìn đạo đồng mặt không biểu tình đứng ở một bên, có vẻ khá là lo âu.

Không lâu sau, cửa lớn Di La cung ầm vang mở ra.

Một tên bạch y đạo đồng từ trong đi ra, chắp tay nói:

- Thái Ất sư huynh, sư phó cho mời.

Thái Ất chân nhân há há mồm tựa hồ muốn nói điều gì, lại thoáng do dự một lúc, cuối cùng gật gật đầu nói:

- Làm phiền sư đệ dẫn đường.

Tiến vào Di La cung, hai người men theo hành lang rộng thoáng một đường đi tới. Trên đường, Thái Ất chân nhân chỉ thỉnh thoảng gặp hai ba đạo đồng lui tới. Cung điện lớn như vậy, lại có vẻ vô cùng vắng lặng.

Đến nửa đường, đạo đồng dẫn đường đột nhiên rẽ vào khúc quanh.

Thấy vậy, Thái Ất lập tức sửng sốt.

Đạo đồng vội vàng nói:

- Sư huynh mời sang bên này.

- Làm sao?

Thái Ất chân nhân nhẹ giọng nói:

- Không đi chính điện?

Đạo đồng cung kính đáp nói:

- Sư phó chờ ngài ngài ở hậu viện.

- Hậu viện...

Thái Ất chân nhân không khỏi súc mày.

- Đúng, ở hậu viện. Thông Thiên sư thúc cũng ở đó.

Thái Ất chân nhân gật gật đầu, không hỏi gì thêm.

Một đường vượt qua hành lang, tạt qua hồ sen, hai người đi vào hậu viện cỏ cây tươi tốt.

Xa xa, hai người đã bắt gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ đang ngồi phẩm trà trong lương đình, vừa nói vừa cười, thần sắc rất là thích ý.

Chậm rãi đi tới trước mặt hai người, đạo đồng hai gối quỳ đất, sảng giọng báo nói:

- Sư phó, sư thúc, Thái Ất sư huynh đến rồi.

Thái Ất chân nhân vội vàng bước lên trước một bước. Hai gối quỳ đất, khấu bái nói:

- Đệ tử Thái Ất, tham kiến sư phó, tham kiến sư thúc.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên đình viện cao cao cúi đầu nhìn Thái Ất chân nhân, quay sang nói với đạo đồng:

- Ngươi đi xuống trước.

- Đệ tử tuân mệnh.

Đợi đạo đồng xoay người ly khai. Nguyên Thủy Thiên Tôn mới chỉ chỉ sau lưng Thái Ất chân nhân, nhàn nhạt nói:

- Ngồi đi.

Thoáng nghiêng mặt qua, Thái Ất chân nhân mới phát hiện ở sau lưng mình sớm đã chuẩn bị một chiếc ghế đơn sơ.

Hắn đỡ lấy mặt đất từ từ đứng dậy, chắp tay nói một tiếng:

- Tạ sư phó.

Liền xoay người ngồi xuống trên ghế.

Vừa ngồi, ba người lập tức đều trầm mặc.

Thông Thiên giáo chủ nhìn nhìn Thái Ất chân nhân, lại nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, khẽ sửng sờ, cười nói:

- Xem ra, sư đồ các ngươi muốn bàn chuyện riêng. Nếu đã thế, lão phu cáo từ trước.

Nói rồi, Thông Thiên giáo chủ liền muốn đứng lên.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên vươn tay vỗ nhẹ mặt bàn, tỏ ý Thông Thiên giáo chủ ngồi lại, thoáng ngẩng đầu nói với Thái Ất chân nhân:

- Nói đi, không sao.

Thái Ất chân nhân gật gật đầu, nhìn Thông Thiên giáo chủ một cái. Chắp tay nói:

- Sư phó, đã tìm được vị trí Huyền Trang.

Lập tức, ba người đều trầm mặc, song thần tình mỗi người mỗi khác.

Thái Ất chân nhân duy trì lấy tư thế chắp tay, cẩn thận giương mắt quan sát sư phó.

Thông Thiên giáo chủ quay mặt sang, như có thâm ý nhìn chằm chằm Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại chỉ vuốt râu, ngẩng đầu nhìn trời.

Hồi lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi tìm hắn làm gì?

- Sư phó.

Thái Ất chân nhân cẩn thận hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ngài thực sự mặc kệ hắn?

Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi bật cười:

- Thế ngươi cho rằng nên thế nào? Ngươi chọc nổi Phật môn, hay là chọc nổi yêu hầu kia?

- Cái này...

Thái Ất chân nhân nhất thời cứng họng. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

- Huyền Trang?

Thông Thiên giáo chủ nghiêng mặt qua hỏi nói:

- Người ngươi nói, là chỉ chuyển thế của Kim Thiền tử?

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gật đầu, thuận miệng hỏi:

- Sư đệ cũng biết?

- Đương nhiên là biết.

Thông Thiên giáo chủ hít một hơi thật sâu, thán nói:

- Bệ hạ đã gửi thư mấy lần, nói là yêu hầu xuất hiện, lại không gây sự mà hộ tống chuyển thế của Kim Thiền tử tây hành. Tìm Như Lai tranh biện Phật pháp.

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ cười cười, vươn tay nâng ấm lên châm đầy chén trà cho Thông Thiên giáo chủ, lại rót thêm một chén, đẩy về phía trước.

Thái Ất chân nhân lập tức hiểu ý khom người bước lên, nâng chén trà, lại lui về ngồi ở chỗ cũ.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài một hơi nói tiếp:

- Đối với việc này, sư đệ có kiến giải gì không?

- Nếu nói kiến giải...

Thông Thiên giáo chủ vuốt vuốt râu dài, hai mắt khép lại, thong thả nói:

- Đạo mà Kim Thiền tử muốn chúng, chúng ta đều biết cả, có điều không ngờ đã qua mấy trăm năm, trải đủ mười kiếp, cư nhiên hắn vẫn chấp niệm với việc này. Nếu hắn chứng thành, thứ nhất, Phật môn tất sẽ sửa đổi phong thái cố thủ ngày trước, hình thành uy hiếp thực chất với Đạo gia. Thứ hai, không có Như Lai kiềm chế, yêu hầu kia, sợ là không người có thể quản thúc nổi. Đấy, cũng là một uy hiếp. Nói đến cùng, tây hành, đối với Đạo gia thực sự trăm hại mà không một lợi.

Thái Ất chân nhân vội vàng phụ họa nói:

- Sư thúc nói phải.

Lời còn chưa dứt, lại thấy Thông Thiên giáo chủ nhấp một ngụm trà, nói tiếp:

- Chẳng qua, Tu Bồ Đề bảo chứng với ta, rằng yêu hầu nhất định sẽ không gây sự, nếu có dị, hắn liền tự thân thượng trận bắt nó lại.

Nghe đến đó, sắc mặt Thái Ất chân nhân tức thì chuyển vẻ âm trầm, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại cười lên ha ha, nói:

- Ngày đó lúc yêu hầu chưa đột phá Thiên Đạo, ngươi ta đều không cách nào bắt lại, Tru Tiên kiếm trận của ngươi còn bị hủy trên tay hắn. Bằng với Tu Bồ Đề, liệu bắt được ư?

- Chẳng qua là nói nói vậy thôi.

Thông Thiên giáo chủ nhẹ giọng thán nói:

- Đến cùng thì hắn vẫn là ân sư thụ nghiệp cho yêu hầu, yêu hầu tuy lớn mật làm xằng, nhưng cũng chưa đến nỗi hoàn toàn bất chấp lễ giáo, sao có thể thật sự động thủ với ân sư thụ nghiệp cho mình? Hơn nữa, chiến họa mà lên, tam giới há có thể vô sự? Kim Thiền tử muốn chứng đạo phổ độ, lại chính mình tự tay tạo ra một đại ma đầu họa hại tam giới, đạo ấy, chứng sao được?

- Cái đó thì chưa biết được!

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ thở dài, nâng chén trà lên tử tế phẩm một ngụm, bộ dạng như thể chuyện không can mình giơ lên cao cao.

Thái Ất chân nhân chắp tay nói:

- Sư phó có từng nhớ được ngày đó yêu hầu vì sao đắc thế? Nói đến cùng là bởi vì trên trời dưới đất không người muốn quản, mới nghe sao mặc vậy. Mà nay đổi thành Huyền Trang... Cứ bỏ mặc như vậy, sau này tất thành đại họa.

Nguyên Thủy Thiên Tôn từ từ nhướng mày lên nói:

- Vậy ư? Thế ngươi nói nói thử xem, sẽ thành họa gì?

- Huyền Trang hành đạo phổ độ. Nếu thành, Phật môn tất thành thế khuếch tán, đến lúc đó...

Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên “ầm” một tiếng, đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, ngắt lời Thái Ất chân nhân, cười lên ha ha nói:

- Hắn hành đạo phổ độ, có ích cho tam giới chúng sinh, cớ gì không thể? Lại nói, hắn phổ độ, Đạo gia ta chẳng lẽ không khuyên người hành thiện? Cùng lắm, cũng chỉ là cạnh tranh, thành thế bách hoa tề phóng. Đạo gia ta cơ nghiệp mấy vạn năm, tuyệt không vong được. Ngươi đừng có lo nghĩ vớ vẩn.

Lời này vừa thả xuống, khóe môi Thái Ất chân nhân tức thì co rút, gắt gao nhìn đăm đăm Nguyên Thủy Thiên Tôn, lông mày càng súc càng chặt, lại chỉ biết cúi đầu.

Thông Thiên giáo chủ ở bên khẽ liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, không khỏi nghi hoặc, lại tịnh chưa nói toạc ra.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp:

- Đồ tử đồ tôn nhiều quá cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt. Đương sơ, trong thiên hạ nếu đếm đệ tử thì Thông Thiên sư thúc của ngươi là nhiều nhất, giờ lại thế nào? Hiện nay, trong thiên hạ đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn ta là nhiều nhất, lại thế nào? Vi sư sao không nhìn ra được lợi lộc gì thế này? Người mà, dù có tu thành Thiên Đạo, cũng chỉ có một cái miệng, một cái xác, không phải vẫn một ngày ba bữa, mỗi đêm một sạp? Thật muốn theo đuổi những danh xưng phù hoa kia, sư phụ ngươi sớm đã làm Ngọc đế rồi. Cần gì ngẩn trong Di La cung làm nhàn vân dã hạc?

Nói xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn bật cười ha hả, ý vị sâu xa nhìn sang Thông Thiên giáo chủ một cái.

Vừa nhìn, Thông Thiên giáo chủ có phần không vui, cười khẩy nói:

- Ngươi muốn tự giễu thì kệ ngươi, cớ gì lôi cả ta vào?

- Ngươi đây là vẫn nhớ cựu thù?

Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng sức vỗ lên tay Thông Thiên giáo chủ, hừ nói:

- Đùa thôi. Trận chiến Phong Thần qua lâu vậy rồi, cần gì phải thế? Nếu thật muốn so đo, đều là người quen cũ, chẳng lẽ còn muốn ngươi chết ta sống?

Nói rồi, hắn nhiệt tình nâng ấm trà châm đầy chén vừa mới uống một ngụm của Thông Thiên giáo chủ.

Thông Thiên giáo chủ không đáp lời, cúi đầu mân mê chén trà, thần tình nhìn qua có phần không vui.

Thấy cảnh này, Thái Ất chân nhân ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn cướp trước một bước chỉ vào hắn nói:

- Không còn việc gì thì về đi. Nếu thực sự không có việc gì làm, thì giúp vi sư lưu ý xem có trò gì mới lạ không. Ngày ngày chẳng quản chuyện gì, không có thứ hay ho để giết thời gian, đúng thật nhàm chán vô cùng.

Hết cách, Thái Ất chân nhân đành phải nuốt lại lời vừa đến bên mồm, sửa lời nói:

- Đệ tử tuân mệnh.

Lại lặng lẽ ngồi một lát, nhìn thấy không cách nào nào gì thêm được, Thái Ất chân nhân đành đứng dậy cáo lui.

Đợi Thái Ất chân nhân đi rồi, Thông Thiên giáo chủ hồ nghi nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhẹ giọng hỏi:

- Thật không quản?

Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi nghiêng sang Thông Thiên giáo chủ, hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn chọc yêu hầu kia?

Thông Thiên giáo chủ vội khoát khoát tay nói:

- Không muốn, tuy tu vị Thiên Đạo không còn, nhưng cũng đủ sặc. Lại nói, ai có thể bảo chứng hắn không tu lại được? Nhúm xương già này của ta cách thiên kiếp cũng không xa, không chịu nổi dày vò.

Nhìn đăm đăm lá trà trôi nổi trong chén, Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm mặt nói:

- Bởi vậy, chúng ta tuyệt không thể ra tay. Hiện tại yêu hầu kia một lòng muốn tìm Như Lai báo thù, họa thủy đã dẫn về tay, chẳng lẽ còn muốn dẫn ngược hắn trở về. Ta thấy, Thái Ất chắc tuyệt sẽ không cứ thế dừng tay, nếu vậy, chúng ta ở đằng sau nhìn là được. Thật sự xảy ra chuyện, chúng ta cũng tiện đứng ra hoà giải. Nếu chúng ta ra tay mà bị tóm được, đến lúc đó, lấy ai đứng ra thu đuôi bây giờ.

*****


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com