- Ngươi đã thua, hoặc nói cách khác, từ vừa bắt đầu đã chưa bao giờ có thắng tính. Linh sơn chư Phật tưởng rằng thiết hạ chướng ngại, Huyền Trang liền biết khó mà lui, lại không biết, chuyện tây hành này sớm đã được mưu đồ từ lúc Kim Thiền tử tại thế. Bao dung, nhân nhượng...
Nói đến nơi này. Văn Thù không khỏi cười lên, đó là tiếng cười phát ra từ đáy lòng.
- Vứt bỏ Phật vị, sa vào Hồng Trần, chịu hết vạn ngàn khổ nạn, chỉ cầu thể hội nỗi khổ chúng sinh, gần gần là vì cảm ngộ hai chữ “bao dung”. Nhãn giới như thế... Dù chúng sinh không hiểu, dù thôn dân địch thị, lại tính được cái gì? Như thế, cũng sáng tỏ vì sao Chính Pháp Minh Như Lai phải muốn giúp hắn một tay. Nói đến cùng, chúng ta đều thua.
Linh Cát khẽ cúi đầu trầm mặc, hồi lâu, thoáng thở dài một hơi nói:
- Việc này, có cần bẩm báo không?
- Bẩm báo hay không, có gì sai khác?
- Cái đó…
- Vẫn nên học theo Chính Pháp Minh Như Lai thì hơn, chúng ta cứ ở bên mà nhìn, xem xem với đại trí tuệ như thế, có thể chứng ra Phật quả như nào. Có lẽ, sẽ là một mảnh thiên địa mới cũng không biết chừng.
Trong trời đêm, hai người lẳng lặng nhìn về phía sơn trang, rồi từ từ xoay người độn hướng tây phương.
Huyền Trang hai tay hợp mười, hai mắt từ từ khép lại, nói:
- Tam giới, rất nhỏ, chứng được Phật quả, liền có thể thông thẳng thiên địa. Tam giới lại rất lớn, bên trong có Phật môn, có Đạo gia, có Thiên Đình, có Địa phủ, có yêu quái, có vạn ngàn sinh linh. Chặng đường này, chúng ta sẽ gặp hết thảy. Đối diện với hết thảy, phải bao dung, lại chỉ có thể dựa chính mình, không thể thái quá tùy ý, nếu không, chính là tự loạn trận cước.
Hầu tử không khỏi ngước mắt nhìn Huyền Trang, nói:
- Ngươi nghĩ đúng là nhiều thật đấy?
- Việc này, rốt cục phải có người suy nghĩ, không phải sao?
- Cha nói, chuyện này không thể nói cho người ngoài.
- Như vậy, thật có việc này?
- Có thì đúng là có... Nhưng mà...
- Vi sư hỏi ngươi, hiện tại yêu hầu kia đang ở đâu?
- Cái này...
Na Tra do dự một lúc, lí nhí nói:
- Giờ hắn đang hộ tống một tên hòa thượng tây hành thỉnh kinh.
- Tây hành?
Thái Ất chân nhân hít một hơi thật sâu, lại hỏi tiếp:
- Hòa thượng kia có thật là Kim Thiền tử chuyển thế?
Nghe được lời này. Na Tra lập tức thở phào một hơi, vui vẻ nói:
- Thì ra sư phó đều biết cả? Đâu phải đệ tử để lộ.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thái Ất chân nhân trùng trùng nện chưởng lên mặt sàn.
“Quang”, một tiếng nổ vang, toàn bộ đại điện đều bị chấn động.
Na Tra sợ đến nỗi vội thu lại ý cười, ngồi thẳng lưng, cúi đầu.
Thái Ất chân nhân trừng Na Tra, nổi giận lôi đình quát lớn:
- Chuyện trọng yếu như thế. Vì sao ngươi sớm biết. Lại không tới báo?
- Trọng yếu?
Na Tra chợt ngẩn ngơ, nhẹ giọng hỏi:
- Sư phó, chuyện này có gì trọng yếu?
- Nếu không trọng yếu, vì sao Ngọc đế phải hạ lệnh giấu diếm?
Thái Ất chân nhân hỏi ngược lại.
Na Tra cau mày, gãi gãi đầu nói:
- Cái đó đệ tử không rõ lắm, chắc là sợ tin tức yêu hầu quay về ảnh hưởng quá lớn mới phải giấu diếm...
- Hừ, ảnh hưởng quá lớn? Ảnh hưởng ai?
Thái Ất chân nhân đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy. Bắt đầu dạo bước tới lui trong đại điện, nói:
- Nếu yêu hầu kia còn muốn lần nữa triệu tập yêu chúng, Thiên Đình có muốn giấu cũng giấu không nổi. Nếu hắn không muốn, dù để lũ yêu quái biết cũng không sao cả. Về phần Phật môn, yêu hầu chạy ra từ trên tay bọn họ, bọn họ có thể không biết?
Bước chân chợt dừng, Thái Ất chân nhân hung hăng trừng Na Tra một cái, nói:
- Ngọc đế này thật là... Đạo môn chúng ta đẩy hắn lên vị trí Ngọc đế, bây giờ nhìn lại, xem ra hắn đã đủ lông đủ cánh rồi. Chuyện trọng yếu như thế, cư nhiên giấu mà không báo?
Nhìn bộ dạng nổi giận lôi đình của Thái Ất chân nhân, Na Tra cẩn thận hỏi:
- Sư phó, đệ tử vẫn không hiểu, chuyện này thì có gì mà phải giấu.
- Ngươi không hiểu? Vậy ngươi biết vì sao Kim Thiền tử lại tây hành? Vì sao yêu hầu lại cam tâm làm bảo tiêu cho hắn?
Nghe được lời này. Na Tra càng nghi hoặc.
Chuyện này hắn không tự thân nhúng tay, biết rõ chỉ một chút, còn là nghe được từ miệng phụ thân. Một là bản thân biết được không nhiều, hai là, phụ thân còn đặc ý dặn dò không cho truyền ra ngoài. Như thế, hắn muốn tìm người phân tích phân tích giúp đều không làm được.
Nhưng đây có thật là muốn giấu Đạo môn?
Nói giấu Đạo môn, chuyện này Ngọc đế đã lấy tốc độ nhanh nhất thông báo cho Tam Thanh, Tu Bồ Đề tổ sư, Trấn Nguyên Tử.
Nhất thời, lấy tư duy của Na Tra, thực sự nghĩ không rõ ràng logic trong này rốt cục ra làm sao.
Do dự hồi lâu, Na Tra thong thả nói:
- Sư phó, theo như ý ngài vừa nói, đối tượng mà ngài quan chú không phải yêu hầu, mà là tên hòa thượng do Kim Thiền tử chuyển thế kia? Hiện tại hòa thượng kia chỉ là một bộ xác phàm thôi, có gì đâu mà phải quan chú?
Nghe vậy, Thái Ất chân nhân chỉ biết đỡ lấy đầu trán thở dài một hơi đành chịu, thẫn thờ đứng ngây ra đó.
Na Tra vẫn mở to hai mắt mong chờ nhìn hắn.
- Ngươi biết hiện tại vị trí cụ thể của hòa thượng kia đang ở đâu không?
- Không biết.
- Có ai gặp qua hắn?
- Cha ta, cả nhị ca cũng từng đi gặp hắn. Yêu hầu nhờ Đông Hải chuyển thư nói muốn hai trái Bàn Đào, thế nên cha và nhị ca liền đưa tới, vừa khéo nhìn thấy hòa thượng kia. Khi đó là ở Nam Chiêm Bộ Châu, giờ đang ở đâu, ta cũng không biết.
Lúc lâu sau, Thái Ất chân nhân mới quay người lại ngồi xếp bằng trước mặt Na Tra, tử tế dặn dò nói:
- Bên này vi sư sẽ phái người tra tìm tung tích của hắn, ngươi cũng muốn mật thiết lưu ý, tiếp theo, nếu có tin tức, vô luận lớn nhỏ, lập tức thông báo cho vi sư.
- Nhưng mà sư phó, cha ta nói không thể để cho bất cứ người nào biết...