Đại Bát Hầu

Chương 515: Hắc Hùng tinh (1)



Hắc Hùng tinh sợ đến hai chân run lên lẩy bẩy, kinh hãi nhìn hầu tử, nhất thời đầu óc trống rỗng.

Hàn ý chạy dọc toàn thân.

Nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh, mắt hầu tử thoáng hiện hung quang, từ từ nhe răng cười.

- Quên đi, không cần ngươi đoán, trực tiếp tiễn ngươi đi gặp Phật tổ thôi!

Hầu tử xoay người nhảy xuống ghế đá, Kim Cô bổng không biết từ lúc nào đã hiện trong tay, giơ lên, gào thét bổ tới trước mặt Hắc Hùng tinh.

- Đại Thánh gia --!

Một tiếng kêu thét rú lên.

Nháy mắt, Kim Cô bổng lăng không dừng lại, gió táp thốc lên lướt qua gò má Hắc Hùng tinh.

Thời này khắc này, đầu mút Kim Cô bổng chỉ cách mặt Hắc Hùng tinh chưa tới ba tấc, hơi khẽ rung động.

Hắc Hùng tinh mồm há hốc, mắt trợn tròn, trên dưới khắp người run rẩy không thôi.

Từ từ nheo mắt lại, hầu tử nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi biết ta?

Chỉ nghe phốc một tiếng, Hắc Hùng tinh quỳ rạp xuống đất, thở dốc liên hồi, một lúc sau mà vẫn chưa hoãn thần lại được, tay ôm lấy ngực cứ run rẩy không ngừng.

Tiếng thét vừa nãy, chỉ cần kêu muộn nửa giây thôi, tính mạng hắn sớm đã chung kết rồi.

- Hỏi ngươi đấy, nói mau.

Hầu tử chống nạnh, nghiêng đầu dùng Kim Cô bổng nhè nhẹ gõ lên vai Hắc Hùng tinh.

Hắc Hùng tinh chợt ngước đầu lên, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, mồ hôi đầm đìa.

Hồi lâu, hắn mới nuốt ngụm nước bọt, lắp bắp nói:

- Đại Thánh gia, tiểu yêu... từng là phân đội trưởng Vũ Viên bộ của Hoa Quả Sơn, nhiều lần tận mắt chứng kiến phong thái hào hùng của Đại Thánh gia trên chiến trường.

- Vũ Viên bộ?

Kim Cô bổng lập tức thu về, chống đất, hầu tử híp mắt hồi tưởng một phen. Nhẹ giọng nói:

- Đó là bộ thuộc của Mi Hầu Vương?

- Đúng, đúng.

Trên khuôn mặt đầy vẻ kinh hoảng của Hắc Hùng tinh phải cố lắm mới nặn ra được ý cười, cẩn thận nói:

- Tiểu yêu xuất thân từ Nam Chiêm Bộ Châu, từng tham gia trận chiến Sương Vũ Sơn, đến sau theo Mi Hầu Vương chuyển chiến đến Hoa Quả Sơn, đầu nhập dưới tay Đại Thánh gia, lúc áp chế Thiên Hà thuỷ quân từng là tiên phong. Cũng tham gia chiến dịch Nam Thiên môn và trận Hoa Quả Sơn sáu trăm năm trước. Bởi vì có chiến công, tam thánh mẫu ban cho tiểu nhân tướng hàm, trên công văn thụ mệnh còn có ấn giám của Đại Thánh gia ngài. Hắc Mao phân đội, chính là lấy tên họ tiểu yêu để định danh... Tiểu yêu trước giờ luôn trung thành với Hoa Quả Sơn, với Đại Thánh gia... Đại Thánh gia tha mạng! Tha mạng a!

Lời tới chỗ này, Hắc Hùng tinh đã không ngừng dập đầu. Mấy tiếng trầm vang, gõ đến nỗi mặt đất cứng rắn đều khẽ chấn động, vầng trán đen kịt rớm đầy máu tươi.

- Cái này... Náo nửa ngày thì ra là cố nhân?

Hầu tử không khỏi súc mày.

Đương sơ yêu quái tại Hoa Quả Sơn thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả yêu tướng có chút danh tiếng hầu tử đều không nhớ được rõ ràng. Chẳng qua, hình như trong đó đúng thật có một con kêu là Hắc Hùng tinh, phân đội trưởng phân đội Hắc Mao, chỉ là khi đó loại yêu tướng chức vị như vậy, dù có là trong khánh điển cũng chỉ được ngồi ngoài cửa Vạn Yêu điện, càng đừng nhắc tới chuyện trực tiếp làm quen với hầu tử.

Hầu tử hít một hơi thật sâu, nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy sao ngươi còn nói muốn đầu nhập Phật môn? Quan hệ giữa Hoa Quả Sơn và Phật môn thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn không biết?

- Cái này... Cái này...

Hắc Hùng tinh sấp trên mặt đất vội nói:

- Đại Thánh gia có điều không biết, ngày đó sau trận chiến Hoa Quả Sơn, Mi Hầu Vương dẫn chúng ta triệt ly trước, đến sau các Yêu Vương lại đánh nhau, bản thân Mi Hầu Vương không muốn đánh, tự mình bỏ đi mất tăm, ném lại đám thuộc cấp chúng ta không biết đi về đâu. Hết cách, đành tứ tán cả, có nương nhờ Cửu Đầu Trùng, có nương nhờ Ngưu Ma Vương, có nương nhờ Bằng Ma Vương, thậm chí còn có kẻ nương nhờ Thiên Đình...

- Bởi thế ngươi liền muốn nương nhờ Linh sơn? Mẹ nó, Mi Hầu Vương đúng thật vô trách nhiệm.

- Tiểu yêu đã ở chỗ này tu Phật hai trăm năm, đáng tiếc chẳng có thành tựu gì, ngay cả Bàn Đào mà đương sơ Kim Trì pháp sư có được, cũng là nhờ tiểu yêu phí hết tâm cơ giúp hắn tìm đến... Nhưng... Nhưng...

Lời nói đến đây liền nghẹn ngào, chỉ thấy Hắc Hùng tinh lại quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi thi nhau tuôn rơi, ngao ngao khóc lớn nói:

- Tiểu yêu hồ đồ, tiểu yêu đáng chết, Đại Thánh gia, tiểu yêu thật lòng không hề có ý nương nhờ Phật môn, phàm là Yêu tộc có một chút hi vọng, tiểu yêu sao sẽ nghĩ tới chuyện nương nhờ Phật môn! Giờ Đại Thánh gia đã trở về, cứ để tiểu yêu trước yên sau ngựa hầu hạ ngài! Chỉ cần một câu của ngài thôi, dù có bắt tiểu yêu đi chết, tiểu yêu cũng cam tâm tình nguyện! Đại Thánh gia tha mạng! Đại Thánh gia tha mạng a!

Nhìn Hắc Hùng tinh khóc đến thê lương thảm thiết, hầu tử có phần bất nhẫn:

- Vậy sao ngươi lại nghĩ đến chuyện đi giết người thỉnh kinh mà ta bảo hộ để hướng Phật môn tranh công?

- Tiểu yêu thật sự không biết Đại Thánh gia đang bảo hộ người thỉnh kinh kia, Kim Trì trưởng lão chỉ nói là một con Hầu yêu tu vị tương đối cao, trong tam giới Hầu yêu nhiều lắm, Đại Thánh gia lại đã mất đi tin tức mấy trăm năm, tiểu yêu sao có thể ngờ được Hầu yêu trong miệng hắn lại là Đại Thánh gia!

Nói đến đây, Hắc Hùng tinh bổ nhào tới ôm chặt lấy bắp đùi hầu tử, cầu khẩn nói:

- Đại Thánh gia... Đại Thánh gia nể tình ngày xưa lúc ở Hoa Quả Sơn tiểu yêu tận tâm tận trách, cho tiểu yêu một lần cơ hội, tha mạng cho tiểu yêu!

- Buông ra!

Lành lạnh quát một tiếng, Hắc Hùng tinh sợ đến nỗi rụt trở về, bò rạp dưới đất không dám nhúc nhích.

- Đứng lên, đừng sấp mãi thế.

- Tiểu... Tiểu yêu không dám.

- Được rồi, người không biết không có tội, tha cho ngươi, đứng lên!

Lúc này Hắc Hùng tinh mới run run đứng dậy.

Nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh vẫn cứ run như cầy sấy, hầu tử không khỏi than thở một hơi.

Vầng trán rớm máu, hai mắt đỏ bừng, trên mặt nước mắt nước mũi quyện vào nhau, phối với thân xác to tướng như ngọn núi nhỏ, khải giáp rách nát... Nhìn sao mà nhếch nhác.

Mi Hầu Vương bỏ mặc thuộc hạ không quản, chẳng phải bọn họ cũng là “cô nhi” bị mình ném xuống?

*****

Trong phòng thiền, Kim Trì cẩn thận nói:

- Xin tôn giả yên tâm, bần tăng đã dặn dò Hắc Hùng tinh ở Hắc Phong Sơn rồi. Hắc Hùng tinh kia một lòng muốn bái nhập Phật môn, tất sẽ dốc tận toàn lực. Vào đêm, Hắc Hùng tinh liền đột nhập bản tự, đến lúc đó bần tăng lại sai người phóng một mồi lửa, cho dù thực lực Hắc Hùng tinh không bằng yêu hầu, bần tăng còn có thể mai phục đao phủ, thừa lúc yêu hầu đang kịch chiến với Hắc Hùng tinh, chém Huyền Trang thành tám khối!

Nghe vậy, Văn Thù cười lên ngao ngán.

Kim Trì thoáng kinh ngạc, vội thấp giọng hỏi:

- Tôn giả cho là việc này không thỏa?

- Thế ngươi có biết lai lịch của Hắc Hùng tinh kia là gì không?

- Cái này...

Kim Trì chợt sững sờ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ biết hai tay hợp mười, cúi đầu nói:

- Bần tăng không biết.

- Hơn hai trăm năm trước, ngay cả Bàn Đào hắn đều nghĩ cách tìm tới cho ngươi, cũng xem như là nửa đệ tử, cư nhiên ngươi lại không biết lai lịch của hắn? Nếu không nhờ Bàn Đào, làm sao ngươi thọ tới tận hai trăm bảy mươi năm như giờ, càng không thể có được nhiều thư chúng như vậy, nói rộng ra, cũng sẽ không có cảnh tượng Quan Âm thiền viện như hiện nay, đúng không?

Kim Trì chớp chớp mắt, thẫn thờ nửa ngày, nói:

- Tôn giả giáo huấn phải lắm. Đợi chuyện này đi qua, bần tăng tất sẽ hỏi kỹ lai lịch của Hắc Hùng tinh.

Lúc này, thần tình trên mặt Văn Thù rất khó dùng ngôn từ để hình dung, như là đang cười, lại càng giống như là trào phúng, lắc đầu ngao ngán, phất phất tay nói:

- Đi đi. Ngươi cảm thấy nên làm thế nào thì cứ làm thế này.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Kim Trì hai tay hợp mười, lui ra ngoài cửa.

*****

Trong sơn lâm, hầu tử lầm lũi đi tới, đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn lại.

Ngay sau lưng cách hắn không đến hai trượng, Hắc Hùng tinh nhăn nhăn nhó nhó đứng đó.

- Ngươi theo ta làm cái gì?

- Tiểu yêu... Tiểu yêu là tỳ tướng Hoa Quả Sơn, tự nhiên hẳn phải đi theo Đại Thánh gia rồi.

- Chẳng phải ngươi bị đánh sợ? Đường ta đi, không thiếu được đại chiến.

- Không cùng dạng!

Hắc Hùng tinh vội vàng nói:

- Cùng theo Mi Hầu Vương, đánh tới đánh lui không phải đánh Yêu Vương thì là đánh Thiên Đình. Vĩnh viễn không thấy được tận cùng, theo Đại Thánh gia còn có một tuyến hi vọng.

- Theo ta có hi vọng cái rắm!

Hầu tử nhịn không được quát lên:

- Ngươi không thấy mấy trăm vạn yêu quái Hoa Quả Sơn cùng theo ta, rốt cục thành ra thế nào ư?

Hắc Hùng tinh lập tức quỳ xuống, cũng không quản ba bảy hai mươi mốt, cắn răng dập đầu nói:

- Tiểu yêu đã không chỗ nào để đi, cầu Đại Thánh gia thu lưu. Tiểu yêu nguyện trước yên sau ngựa hầu hạ Đại Thánh gia.

Nói xong, nước mắt ào ào chảy xuôi.

- Chẳng phải ngươi còn có Hắc Phong Sơn? Sao lại thành không chỗ để đi?

- Hắc Phong Sơn... Đại Thánh gia muốn tiểu yêu tiếp tục uốn mình trong Hắc Phong Sơn kia ư?

Ngẩng đầu lên, Hắc Hùng tinh lặng lẽ nhìn hầu tử. Vành mắt ngấn lệ.

Nhìn bộ dạng hắn, hầu tử không khỏi mềm lòng.

- Đứng lên.

- Đại Thánh gia đồng ý để tiểu yêu hầu hạ ngài?

- Mẹ nó, sao cả ngày ngươi chỉ biết “hầu hạ hầu hạ”? Lão tử đương sơ chỉ dạy các ngươi làm thế ư? Tốt xấu gì cũng là Thái Ất kim tiên, không thể ngẩng đầu lên nói chuyện được à?

- Cái này...

Hắc Hùng tinh cau mày nói:

- Tiểu yêu là yêu, Đại Thánh gia là vạn yêu chi vương, tiểu yêu hầu hạ Đại Thánh gia, chẳng phải là điều nên làm?

Lập tức, hầu tử ách nhiên thất tiếu.

Logic quỷ quái gì thế này?

Chỉ có thể trách đương sơ Dương Thiền làm công tác tư tưởng quá tốt, đến nỗi ngay cả thứ yêu quái dã man như này đều bị dạy cho ngoan như cún...

Thở dài một hơi, hầu tử từng bước đi tới bên người Hắc Hùng tinh, một tay kéo hắn đứng thẳng dậy, nhẹ giọng nói:

- Chặng đường ta đi sắp tới, tuy chỉ bảo hộ một tên hòa thượng, kỳ thực lại rất hung hiểm, có rất nhiều người sẽ tìm đến gây chuyện, khó mà tránh khỏi xung đột. Sáu trăm năm trước, bại, các ngươi đều tận hết chức trách, kỳ thực kể ra, là ta thiếu nợ các ngươi, các ngươi không nợ ta gì cả. Lần này ta không muốn cuốn các ngươi vào, an lành uốn mình trong Hắc Phong Sơn, được không?

- Đại Thánh gia, cứ để tiểu yêu theo hầu ngài thôi.

- Đường này có phần hung hiểm, ngươi không thích hợp đi theo, ta có thân xác bất tử, ngươi có không?

Hắc Hùng tinh vỗ vỗ ngực nói:

- Đại Thánh gia, tiểu yêu không sợ chết.

- Đây không phải vấn đề có sợ chết hay không, dù có chết, cũng muốn phải chọn cái chết cho đáng, đúng không?

- Cùng theo Đại Thánh gia có gì mà không đáng!

Thở dài một hơi đành chịu, hai tay hầu tử nắm lấy đầu Hắc Hùng tinh, dí mặt sát rạt, bốn mắt nhìn nhau, cắn răng, gằn từng câu từng chữ:

- Không cần ngươi chết, hiểu chưa? Chuyện này tự có người có thể giải quyết, không cần ngươi, ngươi thành thật ở lại đây cho ta! Hiểu chưa?

Hắc Hùng tinh thẫn thờ nhấp nháy mắt, gật gật đầu nói:

- Hiểu.

Giờ hầu tử mới chậm rãi thở phào, buông hai tay ra.

Không đợi hầu tử kịp bước ra bước chân, lại nghe Hắc Hùng tinh cẩn thận hỏi:

- Thế... Tiểu yêu có thể đi theo Đại Thánh gia không?

Hầu tử lập tức cạn lời, vươn tay ra, Kim Cô bổng đột nhiên hiện ở trong tay, chỉ vào sống mũi Hắc Hùng tinh gầm nói:

- Con mẹ nó ngươi có hết hay không, đã bảo ngươi đừng có đi theo, còn cứ hỏi mãi! Muốn chết thì để hôm nay lão tử thành toàn cho ngươi!

Lời còn chưa dứt, Hắc Hùng tinh đã sợ hãi lùi xa mười trượng, lại vẫn tròn mắt trông đợi nhìn hầu tử.

Tay đặt trước ngực không ngừng xoa nắn, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.

Nuốt khô ngụm nước bọt, hầu tử chỉ vào Hắc Hùng tinh hung hăng nói:

- Nói với ngươi một lần sau cùng, không cho theo, theo thì cứ coi chừng đấy!

Nói xong. Quay đầu liền đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com