Tu Bồ Đề cũng rung bào ngồi xuống, thong thả thán nói:
- Ta chạy lần nào? Trước giờ đánh cờ với ngươi toàn thua đầy bàn, có gì mà phải chạy? Chỉ là tam giới đều biết Lão Quân kỳ nghệ cao siêu, lại không biết kỳ phẩm Lão Quân thực sự cần phải châm chước.
Híp mắt nhìn Tu Bồ Đề hồi lâu, Lão Quân chậm rãi nói:
- Kẻ ngông cuồng chớ vội nói bậy bạ, hôm nay lão phu nhất định phải cho ngươi cầu nhân được nhân, giết ngươi không còn manh giáp!
- Được, ta chờ đợi.
Tu Bồ Đề vui vẻ nói.
- Được, ngươi đợi đấy, lão phu sử ra mười thành công lực cho ngươi xem!
Lời thì nói vậy, nhưng lúc cầm quân cờ lên, Lão Quân lại cầm nắn bất định không biết nên đặt vào đâu, tròng mắt lúc thì nhìn bàn cờ, lúc thì khe khẽ quan sát thần sắc Tu Bồ Đề, chỉ đáng tiếc Tu Bồ Đề vẫn cứ thái độ lợn chết không sợ mở nước sôi, ngồi đó mà cười, mãi mà chẳng nhìn ra được gì.
Thế là, hai hàng chân mày Lão Quân càng súc càng sâu, bộ dạng như thể đang cưỡi hổ khó xuống. Dần dần, da đầu có phần tê rần.
Đúng lúc này, một tên đồng tử từ ngoài cửa bước vào, lặng lẽ quỳ xuống hành lễ, thấp giọng nói:
- Sư phó, bệ hạ lại phái người tới.
- Biết rồi!
Lão Quân cũng không quay đầu, hờ hững nói:
- Bảo bọn họ vi sư đang bế quan là được.
- Nhưng mà... Bọn họ nói như quả gặp không được sư phó, liền không đi.
- Không đi thì cứ ở đó.
Thoáng ngẩng đầu lên, Lão Quân lại bổ sung:
- Trước phải nói rõ với bọn họ, Đâu Suất Cung này không phải Đâu Suất Cung trước kia, không đào đâu ra nhiều phòng trống cho bọn họ ở tạm, cũng không chuẩn bị nhiều đồ ăn thức uống. Muốn không đi cũng được, lão phu không quản, nhưng mà tất cả ăn uống tiêu xài, tự đi mà xử lý.
Đồng tử hơi trầm mặc một lúc, cuối cùng đành cúi người dập đầu nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Nói xong, lui thân ra ngoài cửa.
Tu Bồ Đề vuốt râu thong thả nói:
- Ngươi nói xem, đường đường là Thái Thượng Lão Quân, làm sao lại hẹp hòi thành bộ dạng này? Tốt xấu gì người ta cũng là khâm sai phụng chỉ mà tới, ngay cả nhu cầu cơ bản ngươi cũng không cấp, bắt phải tự chuẩn bị?
- Hắc, ngươi đấy là đứng lên nói chuyện không đau eo.
Lão Quân lườm Tu Bồ Đề một cái, thong thả nói:
- Ngươi tưởng nơi này còn là Đâu Suất Cung trước kia, trước trước sau sau ba vòng cung tường? Nói khó nghe chút thì nơi này chỉ là một nông trang hơi lớn tí thôi, bọn họ ở lại đây, lão phu hơi sức đâu đi quản lý những hoa hoa cỏ cỏ kia. Đương sơ không nên nghe ngươi xúi bậy, cái gì mà ẩn sĩ, giờ ẩn thật, cả cửa cũng ra không được. Hừ.
- Đâu đến nỗi thế.
Tu Bồ Đề cười ha ha nói:
- Ngươi xem, sao bọn họ không tới chỗ ta mà chờ?
- Lão phu nói cho bọn họ lão phu đang bế quan, ngươi nói cho bọn họ ngươi xuất môn đi xa, sao giống nhau được?
- Ngươi cũng có thể đi xa.
Tu Bồ Đề phất phất tay nói:
- Ngươi muốn ra Nam Thiên môn, chẳng lẽ Lý Tĩnh còn có thể phát hiện.
Thoáng trầm mặc một lúc, Lão Quân nắm chặt quân đen, mở miệng nói:
- Được rồi, chuyện con khỉ kia, ngươi thật không quản? Nói đến cùng, hắn vẫn là đồ đệ của ngươi.
- Quản thế nào?
Tu Bồ Đề hỏi ngược lại.
- Quản thế nào?
Lão Quân nhướng mày nhìn Tu Bồ Đề nói:
- Ngươi còn mặt mũi nói lời này? Kể ra, đương sơ chẳng phải ngươi có ý dẫn hắn lạc lối? Giờ náo thành dạng này, ngươi lại tính toán buông tay?
- Sư phó dẫn vào cửa, tu hành dựa cá nhân. Tu thế nào, tu ra thành quả ra sao, đều là duyên phận của chính hắn.
Nói rồi, Tu Bồ Đề đánh mắt ra ngoài sân viện, ra hiệu nói:
- Hơn nữa, điều hắn để ý nhất, chẳng phải ta đã giúp hắn tìm về? Vì điều này, ta đã phải làm trâu làm ngựa cho Thiên Đình suốt mấy trăm năm a.
Lão Quân lập tức cười hừ, nhìn đăm đăm Tu Bồ Đề tự tiếu phi tiếu nói:
- Vì con khỉ kia, tam giới náo thành dạng này, không lẽ ngươi không có phần? Đó là ngươi đang chuộc tội, đáng đời.
Tu Bồ Đề vuốt vuốt mũi nói:
- Dù sao những điều kẻ thân làm sư phó nên làm ta đều làm. Thừa lại, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.
Xoa vuốt quân đen trong tay, Lão Quân thong thả thán nói:
- Ngươi cũng tính ác thật, làm nhiều như vậy, phá đi “Vô Vi” của lão phu, suy yếu sức ảnh hưởng của Thiên Đình, chỉ để cường hành móc ra một kẻ hỡ cho Kim Thiền tử. Hi vọng, hắn đừng cô phụ ý tốt của ngươi mới được.
Nghe vậy. Tu Bồ Đề cười lên ha ha, nhẹ giọng nói:
- Cô phụ hay không, cũng không gấp, trọng yếu là tận tâm làm điều nên làm. Cũng giống như đánh cờ, ván nào đều thắng, là nhờ vị bốc tiên tri, thế thì còn nghĩa lý gì nữa? Đúng không?
Lão Quân chợt ngẩn ngơ, đứng thẳng lên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu, thong thả thán nói: