Đại Bát Hầu

Chương 497: Thăm Long cung (1)



Trong một mảnh hải lưu đen nhánh, hầu tử lầm lũi đi tới.

Mấy con cá hình thù kỳ quái chậm rãi lướt qua bên người, thẳng đến phát hiện hắn mới cả kinh, độn biến đi mất.

Hầu tử mặt không biểu tình tiến về phía trước, trong mắt không có lấy nửa điểm thần thái, mông lung mơ màng.

Hồi lâu, nơi xa xuất hiện một điểm sáng.

Xa xa, hắn trông thấy Đông Hải Long cung sừng sững giữa dãy núi, giống như một con bạch tuộc khổng lồ vắt ngang đáy biển, vươn ra xúc tu bò quanh tứ bề.

Cách biệt hơn sáu trăm năm, lại vẫn cứ phú lệ đường hoàng như xưa, chẳng hề thay đổi chút nào.

Thoáng do dự một chút, hắn cười cười, khom người gia tốc lao tới.

Không lâu sau, mấy tên tôm binh kéo ra ngăn trở, tay cầm binh khí chỉ vào hầu tử cao giọng quát lớn:

- Kẻ đến người nào? Trọng địa Long cung, há là hạng người nhàn tạp có thể tự tiện xông vào?

- Gọi Ngao Nghiễm ra đây gặp ta, hoặc gọi Ngao Thính Tâm đi ra cũng được.

Hầu tử mặt không biểu tình nói.

Mấy tên tôm binh tức thì hơi ngớ.

*****

Trong chính điện, một con trai khe khẽ khép mở nhổ ra bong bóng, Dạ Minh Châu bố khắp bốn phía chiếu rọi nơi này sáng trưng, cộng với hồng san hô rải rác khắp nơi, càng khiến vẻ hoa lệ thêm ngập tràn.

Trên điện đường, Ngao Thính Tâm thân làm tứ công chúa chính đang chăm chú báo cáo cho phụ vương về chính sách sắp tới của Long cung.

Một tên ngư tướng vội vàng chạy vào trong điện, quỳ xuống tấu nói:

- Khải bẩm bệ hạ, ngoài cửa cung tới một con yêu hầu, nói muốn gặp ngài...

- Tới một con yêu hầu?

- Là tiểu Thất ư?

Ngao Thính Tâm nhẹ giọng nói.

- Không phải. Nếu là tiểu Thất thì mạt tướng nhận ra.

Ngao Thính Tâm cười nói:

- Chẳng lẽ Hoa Quả Sơn lại có thêm một con yêu hầu Luyện thần cảnh? Đây cũng là chuyện đáng mừng.

Long Vương cúi đầu liếc ngư tướng một cái, thuận miệng hỏi:

- Đối phương có thông báo tính danh?

- Chưa hề, trên người cũng không mang tiêu chí gì hết.

Ngư tướng chắp tay nói:

- Hắn gọi thẳng tục danh bệ hạ, lại không chịu tự báo gia môn, tuyên bố nói muốn bệ hạ đi ra gặp hắn. Nếu bệ hạ không có trong cung thì tứ công chúa đi ra cũng được, khẩu khí rất là cuồng vọng. Mấy tên tôm binh ngăn trở, lại đều không địch nổi một chiêu của hắn. Theo mạt tướng thấy, tu vị ít nhất phải Hóa thần cảnh trở lên, cho nên mới mạo muội bẩm báo bệ hạ để nghe định đoạt. Nếu bệ hạ xác nhận không quen biết yêu hầu, vậy để mạt tướng đi triệu tập cấm vệ đuổi hắn khỏi Đông Hải.

Lúc ngẩng đầu lên. Ngư tướng kia đã thấy sắc mặt lão Long vương và Ngao Thính Tâm đồng thời trắng bệch. Không khỏi mờ mịt gãi gãi đầu.

Sáu trăm năm mươi năm quang âm, ở Long cung, trừ số ít mấy tên đại tướng tu vị có chút thành tựu cùng những công thần lập được đại công được thưởng tứ Bàn Đào, đại đa đều đã đổi mất lượt.

Đối với người không trải qua trường đại chiến kia, hầu yêu gần gần chỉ là hầu yêu, trong tam giới, hầu yêu sao mà nhiều. Nhưng đối với người từng trải qua trường đại chiến kia, hai chữ “hầu yêu” còn đồng nghĩa một loại khả năng vô cùng đáng sợ. Mà hầu yêu có thể gọi thẳng tục danh Đông Hải Long Vương, lại nhận ra tứ công chúa Ngao Thính Tâm, xem ra cách khả năng đáng sợ kia không hề xa.

Hồi lâu, lão Long vương ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm ngư tướng, nhẹ giọng nói:

- Yêu hầu kia quần áo thế nào?

Ngư tướng hồi tưởng một lúc, nói:

- Trên người yêu hầu tịnh không có quần áo, chỉ buộc mấy phiến lá chuối, không khác gì tiểu yêu vừa hóa hình. Nhưng mà tu vị, lại không hề tầm thường.

Lão Long vương đã bắt đầu túa mồ hôi, nghiêng mặt sang nói với Ngao Thính Tâm:

- Ngươi cảm thấy, liệu sẽ là ai?

Lúc này. Vẻ mặt Ngao Thính Tâm cũng rất ngưng trọng, cau mày nói:

- Yêu quái Hóa thần cảnh hẳn đều phải có chút kiến thức. Nếu thực lực không sâu, tất định sẽ không ngu đến nỗi độc thân tới Long cung mới đúng. Trong tam giới này, hầu yêu có thể độc thân xông tới Long cung mà mặt không đổi sắc, kể ra thì cũng chỉ có Mi Hầu Vương và Ngục Nhung Vương vốn trước nay hành tung bất định. Nếu là bọn họ thì còn đỡ, rốt cuộc hai người kia là huynh đệ kết nghĩa với Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương lại vừa hưu binh cùng Thiên Đình, chắc sẽ không tùy ý chọc họa mới phải. Nhưng một là Mi Hầu Vương, Ngục Nhung Vương một mực không hề có lui tới cùng Đông Hải Long cung, hai là, cũng sẽ không buộc mấy phiến lá chuối quanh người rồi đến cửa... Nếu đã không phải bọn họ...

Tới chỗ này Ngao Thính Tâm liền dừng lại, không nói thêm lời nào.

Lão Long vương nhìn qua đã có phần hoảng loạn, tay đỡ lấy long ỷ siết rồi thả, thả rồi lại siết.

Hồi lâu, Ngao Thính Tâm khom lưng nói:

- Phụ vương, Thính Tâm và trên dưới Hoa Quả Sơn vẫn còn chút cựu tình, không bằng để Thính Tâm đi ra xem thử.

- Cũng... Cũng tốt.

Lão Long vương vẫy tay gọi ngư tướng tới trước người, thấp giọng nói:

- Triệu tập cấm vệ, đi theo bảo hộ tứ công chúa.

- Dạ.

Không đợi ngư tướng kia kịp xoay người, Ngao Thính Tâm đã vươn tay ngăn lại, nhẹ giọng nói:

- Miễn. Nếu là Mi Hầu Vương hoặc Ngục Nhung Vương, tất không đại ngại, nếu là người kia, dù có triệu tập toàn bộ binh tướng Long cung thì cũng vô dụng thôi. Ngược lại còn dễ khiến đối phương hiểu lầm.

- Đúng đúng đúng.

Lão Long vương vội vàng nói:

- Ngươi xem, phụ vương hồ đồ rồi, đúng đúng đúng, Thính Tâm nói phải.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com