Ngơ ngác nhìn trời, tiểu hòa thượng thì thào nói:
- Đột nhiên ta có một cảm giác. Ta có duyên với hắn, rồi có một ngày, ta sẽ tìm được hắn.
Nói rồi, hắn nhoẻn miệng cười với sư phó.
Nụ cười thuần tịnh như nước trong khe suối, không thấy được nửa tia tạp chất.
Trên Hoa Quả Sơn hoang tàn đổ nát, một trận gió nhẹ thổi qua, cát bụi thốc lên.
Như Lai, Chính Pháp Minh Như Lai, Văn Thù, Phổ Hiền và trên trăm tên Phật đà lần lượt hiện thân.
Như Lai đột nhiên ôm lấy ngực, khuỵu gối quỳ xuống đất, kim quang trên người sớm đã mất đi vẻ lấp lánh, thần tình có phần hoảng hốt.
- Tôn giả...
Chính Pháp Minh Như Lai vội bước lên dìu đỡ, lại bị Như Lai đưa tay ngăn lại.
- Vì đối phó yêu hầu, vi sư không thể không dùng ngôn ngữ làm loạn Đạo tâm của hắn, lại tạo ra giả tượng rằng hắn đã đánh bại Phật môn, kết liễu chấp niệm của hắn. Nhưng mà... A ha ha ha.
Thoáng cúi đầu xuống, Như Lai vô lực thán nói:
- Thắng thì đúng là đã thắng, nhưng tu vị vi sư đã tổn hại rất nặng, sợ là trong vòng mấy trăm năm, đều khó mà khôi phục được như xưa.
- Cái này...
- Các ngươi mau mau đi bắt lại yêu hầu kia, phong bế tu vị, nhớ lấy, không thể để đám yêu quái hay Thiên Đình biết vị trí của hắn. Nếu không, vi sư không cách nào tái chiến với hắn một lần nữa đâu.
Thoáng do dự mất một lúc, Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, khom người nói:
- Cẩn tuân sư mệnh.
Hai tay giang rộng, lưu tinh cắt vỡ trời đêm trùng trùng đánh tới trên người Dĩ Tố, một búng máu tươi bắn vẩy mà ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn dựa vào tia ý chí sau cùng, sít sao gượng được.
Trong gió rét, nàng cắn răng, dùng hết chút sức lực còn lại ôm hầu tử đã hôn mê vào trong ngực.
Thân hình gầy yếu thoáng run lên.
Từ Hoa Quả Sơn đến Tà Nguyệt Tam Tinh Động, lại từ Tà Nguyệt Tam Tinh Động đến Thiên Đình... Nàng một đường đuổi theo sau lưng hầu tử, nguyên mấy chục vạn dặm, đáng tiếc, đến sau cùng thậm chí vẫn không kịp nói với hắn câu nào.
- Hầu tử ca ca... Ngươi biết không? Trong lòng Tiểu Hồng, ngươi mãi đều là hầu tử ca ca, không phải Mỹ Hầu Vương, cũng không phải Tề Thiên đại thánh... Tiểu Hồng mới thật sự là tên ta, bởi vì nó là do ngươi đặt.
- Ta rất muốn rất muốn, được nghe ngươi gọi cái tên ấy một lần...
Nàng khẽ cười, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Hồng... Thật sự, thật sự rất hâm mộ Tước Nhi và Phong Linh, bởi vì các nàng ở bên cạnh ngươi từ nhỏ đến lớn... Cũng rất hâm mộ Dương Thiền tỷ, bởi vì nàng có thể thoải mái nói yêu ngươi.
- Tiểu Hồng lại không làm được... Tiểu Hồng chẳng phải là gì của ngươi... Không phải... Cái gì cũng không phải...
Sau lưng, trăm đạo kim quang theo đuôi mà tới, giữa thiên địa này không còn nơi nào cho hai người ẩn thân.
- Còn nhớ những lời Tiểu Hồng từng nói qua không? Lúc hầu tử ca ca đi không nổi, Tiểu Hồng sẽ bảo hộ ngươi.
Rút ra trường kiếm giữa eo, nàng mím môi, cười lên ngọt ngào. Xoay người một mình nghênh hướng Phật đà đầy trời.
Mọi thứ đã kết thúc, nhưng hết thảy tựa hồ mới chỉ được bắt đầu.
Trong sơn cốc hoang vắng, một con lợn rừng súc mình trong hốc cây, toàn thân run rẩy, cảnh giác nhìn đăm đăm ngoài động.
Trên sông suối đông kết, thiên tướng thân mặc khải pháp rách nát mang theo nỗi hổ thẹn trong lòng từng bước đi tới, vẻ mặt mờ mịt.
Trong phòng nhỏ đơn sơ, một vị công tử diện mạo tuấn tú đút từng thìa cháo cho thê tử, trên mặt tràn đầy thần tình hạnh phúc.
Dưới Hoa Sơn, trong huyệt động ánh lên quang hoa màu xanh lam, nữ tử che mặt mà khóc, một mình vượt qua quang âm dài đằng đẵng.
Tam giới tàn tạ nứt nẻ đến mức đã nằm bên mép biên sụp đổ.
Trong quang ảnh thoi đưa, hết thảy tựa hồ đã cải biến, lại tựa hồ như chưa từng thay đổi qua.
Trong hoang mạc, tiểu hòa nhấc chân lầm lũi bước theo sư phó, lại nhịn không được quay đầu nhìn về trời tây.
Trên ba mươi ba tầng trời, một thân ảnh chầm chậm hạ xuống trên phế khu Đâu Suất Cung, vượt qua tường cũ ngói nát, từng bước đi tới chúng đại năng.
Chúng nhân quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
Tay áo phất khẽ, Tu Bồ Đề nhẹ giọng nói với Lão Quân:
- Bần đạo nguyện trợ ngài khôi phục tam giới, chỉ cầu đổi lấy hồn phách của một nữ tử, được không?