Đại Bát Hầu

Chương 477: Nứt vỡ (2)



Dịch bởi: ThiemThu

Một trận gió lạnh thổi qua, sương kết trên phiến lá khẽ lay động trong gió.

Mấy giọt mỏng như tơ vẩy xuống sườn núi phát ra tiếng vang xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi tí tách.

Dưới ánh trăng sáng trong, rét lạnh, là cảm giác duy nhất còn lại trong cái thời khắc này.

Một tiểu hòa thượng năm chừng tám tuổi mặc tăng bào đơn bạc quỳ gối bên suối nhỏ đã đóng băng, tay cầm cục đá dùng sức nện xuống, thật không dễ dàng mới nện ra mấy khối băng vụn, tay nhỏ sớm đã đông đến đỏ hồng, sưng tấy lên.

Trong gió rét, thân hình nhỏ bé kia khẽ run run.

Hà hơi sưởi ấm bàn tay, hắn ba chân bốn cẳng thả vội những vụn băng vào trong giỏ, vác lấy chiếc giỏ còn lớn hơn cả mình, từng bước men theo sơn đạo uốn lượn mà đi.

Đã bao lâu không nhìn thấy mặt trời, cả bản thân Huyền Diệp đều không nhớ rõ, chỉ biết đã rất lâu rất lâu rồi.

Khí trời càng ngày càng lạnh, tất cả sông suối ao hồ đều kết băng. Cây cối cũng bị che phủ bởi tầng sương dày cộm, phiến lá lại xanh thắm như mới mọc ra, càng kỳ quái chính là đến nay không hề có một trận tuyết nào.

Cũng may mà không hạ tuyết, nếu không, hắn, sư phó và các sư huynh đệ đều chết cóng cả rồi.

Nghe sư phó nói, phía đông có một con yêu hầu gây sự, ngay cả Long vương gia lẫn Diêm vương gia đều bị dày vò đến nỗi phải chạy nạn, thành ra nơi này tự nhiên cũng không có mưa rơi.

Đi hồi lâu, cuối cùng hắn cũng bước lên ngọn núi không cao lắm này, trông thấy chùa miếu đổ nát trên đỉnh núi, cửa miếu đã nát bấy, dựa xiên xẹo sang một bên, phảng phất chỉ cần gió thổi qua là sẽ đổ ập.

Đi vào trong miếu, hắn kiễng chân ném những vụn băng vào trong nồi phòng bếp. Lấy ra đồ châm lửa sấp mình bên bếp nhóm lò, đợi lúc băng trong nồi hóa thành nước, hắn lại leo lên giá cầm bát múc nước vào, cẩn thận bưng bát đi vào trong đại điện.

Tượng Phật trong đại điện do lâu ngày không người chăm nom sớm đã chăng đầy mạng nhện. Trên mặt đất càng là rối loạn, cát bùn, gỗ mục, thứ gì cũng có, nhìn qua không khác gì phế khu.

Chuyển vào gian phòng nho nhỏ bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên lão hòa thượng sắc mặt trắng bệch tựa ở trên giường.

- Sư phó, đã đỡ hơn chút nào chưa?

Nói rồi, hai tay hắn dâng lên bát nước.

Tiếp lấy nước mà tiểu Huyền diệp đưa cho. Lão hòa thượng nhấp một ngụm, che miệng ho khan hai tiếng, ôm ngực thở dốc hồi lâu, khẽ thở dài:

- Đỡ hơn nhiều, vốn tưởng là phải đi, không ngờ lại gượng qua được. Đều nhờ Phật tổ phù hộ.

Nói xong, hắn hai tay hợp thập, thành kính khấu bái về phía tây phương.

Huyền Diệp mở to đôi mắt tròn xoe, thấp giọng hỏi:

- Thế sư phó có muốn ăn chút gì không?

- Ăn gì?

Lão hòa thượng thoáng sửng sốt, cười khổ nói:

- Trong chùa còn có gì để ăn ư?

- Gạo thì không có, nhưng sáng nay đồ nhi ra ngoài hái được chút rau dại, lát nữa hầm canh cho sư phó, được không?

Lão hòa thượng gật gật đầu, cười an vui. Suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng hỏi:

- Hai sư huynh kia của ngươi đã về chưa?

- Đại sư huynh và nhị sư huynh vẫn chưa về.

- Vẫn chưa về?

Hai mắt lão hòa thượng chớp khẽ, lông mày súc lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài vẫn là một mảnh hắc ám. Tệ hại hơn chính là khí trời rất khắc nghiệt.

Đa phần người trong trấn nhỏ dưới núi đều đã dời đi, bây giờ có muốn hóa duyên cũng không được, tuy chỉ cần hắn khỏi bệnh, muốn tìm thứ gì đó ở trên núi nhét cho no bụng thì cũng không khó, nhưng khí trời mà cứ tiếp tục lạnh lẽo thế này... Không chừng ngày nào đó hai sư đồ sẽ bị đông chết ở đây.

Suy nghĩ hồi lâu, lão hòa thượng nhẹ giọng nói:

- Huyền Diệp, chúng ta đợi thêm hai ngày. Nếu hai sư huynh kia của ngươi vẫn không về, chúng ta đừng đợi nữa.

- Không đợi nữa?

Huyền Diệp lập tức hơi ngớ.

- Đúng, chúng ta đi về hướng nam, xem xem có thể tìm được nơi nào có người không.

- Nhưng mà... Tại sao phải đi? Ở trong miếu chẳng phải càng tốt? Tuy giờ có rách nát chút, nhưng đợi khí trời tốt rồi, chúng ta có thể sửa lại.

- Bởi vì lạnh, còn tiếp tục như này, sợ là không đợi đến lúc khí trời chuyển tốt, chúng ta đã bị đông chết.

- Nhưng mà, chẳng phải chúng ta có Phật tổ phù hộ? Còn sợ cái gì?

Nghe vậy, lão hòa thượng thoáng ngẩn ngơ, nghĩ hồi lâu, đưa tay sờ lên đầu Huyền Diệp, hai mắt già nua chớp khẽ, nhẹ giọng nói:

- Trên có Như Lai khất pháp để luyện thần, dưới có tục nhân khất thực để luyện thân. Tu Phật, là phải chính chúng ta tu, là chuyện của riêng mình. Hết thảy khổ nạn trong thế tục đều là vì ma luyện tâm tính chúng ta, nếu Phật tổ nguyện ý tất nhiên là tốt, nếu Phật tổ không thể phân thân, chúng ta cũng đừng nên trông đợi gì.

Huyền Diệp cau mày, bĩu môi nói:

- Nếu có một ngày đệ tử tu thành Phật, thì sẽ thành Phật nguyện ý cứu khổ cứu nạn. Có người đói, đệ tử đưa áo cơm cho hắn, có người khát đệ tử đưa nước cho hắn. Tỷ như khí trời lạnh lẽo này, phải nên đưa cho vài chiếc áo bông ấm chút.

Nói tới đây, Huyền Diệp rướn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ đáng tiếc bên ngoài không có gì cả.

Nhìn bộ dạng ngây thơ kia của đồ đệ, lão hòa thượng cười phá lên, nhẹ giọng thán nói:

- Ngươi có ý nghĩ đó đúng là rất tốt, chẳng qua, Phật môn tứ đại ngũ uẩn đều là không, thật thành Phật rồi, liền nên một lòng truy tìm Phật pháp, sao còn quản chuyện phàm nhân? Nếu quản, chính là dính lấy nhân quả, nhiễm phải hồng trần.

- Hả?

Huyền Diệp tức thì ngây dại, suy nghĩ hồi lâu, mới ngơ ngác nói:

- Thế... Sư phó, thành Phật còn muốn thủ nhiều quy củ vậy ư?

Lão hòa thượng vỗ nhẹ lên tay tiểu hòa thượng, nói:

- Đây không phải quy củ, mà là tâm tính sai khiến. Thành Phật, cần chú trọng ở đốn ngộ, khổ đọc kinh Phật, lịch kinh khổ nạn, một khi đốn ngộ mới thành Phật. Không có tâm tính kia, làm sao thành Phật cho được? Nếu đã có tâm tính ấy, sao còn làm những chuyện mà con vừa nói?

- Thế đệ tử có thể trước không thành Phật được không?

- Trước không thành Phật?

Huyền Diệp vẻ mặt nghiêm túc diễn giải nói:

- Đợi đến lúc chỉ thiếu một bước là thành Phật thì dừng lại, trợ giúp những người khác, chờ đợi mọi người cùng nhau thành Phật. Sư phó, ngài cảm thấy ý tưởng này của đồ nhi thế nào?

Nói rồi, Huyền Diệp mắt mở to, ôm đầy mong đợi nhìn đăm đăm sư phó.

Cái này gọi là đồng ngôn vô kỵ, lão hòa thượng dở khóc dở cười, không biết phải nên giải thích thế nào.

- Người khác đều một lòng cầu được thành Phật, ngươi lại muốn trước không thành Phật?

- Không được ư?

Vỗ về đầu Huyền Diệp, lão hòa thượng khẽ thở dài:

- Đứa bé ngốc, lúc nào thành Phật, làm sao ngươi định đoạt được.

- Không thể tự mình quyết định ư?

- Đương nhiên không thể.

Huyền Diệp có phần thất vọng, miệng môi méo xẹo.

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền tới một tiếng ầm vang kinh thiên động địa.

Huyền Diệp cả kinh ngã ngữa ra đất.

Lão hòa thượng cũng cả kinh, thiếu chút thì ngã sấp từ trên giường xuống, vội vàng nói:

- Huyền Diệp, nhanh, nhanh xem xem.

- Ai.

Huyền Diệp lập tức xách vạt tăng bào chạy vội đi ra. Đợi đến lúc xoải chân bước ra cửa chùa, tức thì ngây dại.

Cuồng phong quét ngang mà qua, trong tiếng nổ vang, ngọn núi nơi xa chính đang sụp đổ, cát bùn như băng tuyết trút nghiêng xuống, chìm ngập cả thôn trang sớm đã bỏ hoang dưới chân núi.

Tầng mây trên thiên không dần hình thành nên vòi rồng, thiểm điện đan xen.

Hầu tử nắm lấy Kim Cô bổng lơ lửng giữa trời, thở dốc nhìn chằm chằm Như Lai, gào thét nói:

- Ta không cho ngươi đụng tới bọn họ --!

Thanh âm rền vang, lớn đến nỗi thiên địa đều vì đó mà chấn động, ngay như Huyền Diệp đứng ở nơi xa cũng phải che kín lấy lỗ tai.

- Hai người kia là ai?

Thấu qua khe cửa, mắt đăm đăm nhìn lên, tựa hồ nhận ra Như Lai.

Lẳng lặng nhìn hầu tử, Như Lai híp mắt nhẹ giọng thán nói:

- Lực tùy tâm động, lực lượng hiện tại, so với vừa nãy đã mạnh lên rất nhiều... Ha ha ha ha, quả nhiên là vô cực. Lực lượng cường đại như thế, muốn hủy thiên diệt địa, cũng không ai có thể ngăn được. Chỉ đáng tiếc, lực tuy vô cực, tâm lại có cực.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Hầu tử siết lấy Kim Cô bổng trong tay, gằn nói:

- Chỉ cần ngươi dám động bọn họ, ta liền giết sạch môn đồ của ngươi!

- Bần tăng đã động rồi, vì sao ngươi còn chưa giết? Vì sao cứ phải đuổi theo bần tăng?

Như Lai trải ra hai tay, cười nhẹ nói:

- Ngươi cũng tu qua Phật, chỉ đáng tiếc không thành, hẳn biết bần tăng có để ý người khác chết sống hay không. Có cần bần tăng dẫn ngươi tới Linh sơn, tự tay giết mấy tên môn đồ cho ngươi nghiệm chứng tu hành của bần tăng?

Khóe mắt hầu tử thoáng co quắp, cắn răng giận dữ hét:

- Làm vậy, đối với ngươi... Rốt cuộc có lợi lộc gì? Chẳng phải ngươi nói tứ đại giai không ư?

Như Lai khẽ cười, nói:

- Bởi vì... Ngươi hận bần tăng, tuy “Vô Cực” không uy hiếp được “Vô Ngã”, nhưng đến cùng vẫn là tu vị Thiên Đạo, bần tăng không thể thông hiểu quá khứ vị lai được như Lão Quân. Vạn sự, phải phòng bị trước mới được. Ngươi nói xem, đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com