Vô số chiến hạm, vô số tiên gia phiêu đãng trong trời đêm đen kịt, giống như một đạo ngân hà chạy chồm hướng tới vực sâu.
Tuy ở hai đầu Nam Thiên môn là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, nhưng từ dưới phàm trần ngẩng đầu nhìn lên, vẫn có thể thấy được trời đêm lấp lánh chính đang từ từ di động.
Đây là cảnh tượng chưa bao giờ có, rầm rộ như thế, mặc ai đều không ngờ được, đó lại là cảnh tan vỡ của Thiên Đình.
Trong chuồng heo dột nát, một bầy heo con ăn uống no đủ nằm sấp trong lòng heo mẹ, ngáy khò khè. Nơi không xa, một con heo con gầy gò cô đơn ngẩng đầu trông phía trời đêm lấp lánh trên cao.
Ngoài chuồng heo, một đôi phu phụ nông dân bình phàm chính đang nghi hoặc quan sát nó.
Nông phu gãi gãi đầu nói:
- Con kia bị gì thế? Sao trời có thể lấp đầy bụng chắc?
Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
- Hay là bị bệnh?
- Bị bệnh? Hắc, người bị bệnh còn có thể đi tìm thầy thuốc, súc sinh bị bệnh thì làm thế nào? Nuôi heo hơn nửa đời, chỉ thấy ăn không lớn, chứ nào thấy không tham ăn.
Thở dài một hơi ngao ngán, nông phu nói:
- Cứ mặc hắn như vậy, cho dù không chết, cũng chẳng thừa lại mấy lượng thịt.
- Hay là mai mổ đi? Trong nhà cũng đã lâu chưa ăn thịt.
Nghe được lời này, heo con thoáng giật mình, kinh hãi trông hướng hai phu phụ. Hai phu phụ bị hắn nhìn vậy cũng là hơi ngớ.
Nói rồi, hai người xoay người đi vào buồng. Không lâu sau, trong nhà liền truyền ra tiếng mài đao soàn soạt.
Nghe tiếng vang chói tai kia, heo con từ từ quay đầu nhìn heo mẹ và đám huynh đệ tỷ muội đang ngủ say, trên khuôn mặt nho nhỏ đè ra một tia cười khổ.
Nghê Thường tiên tử, Thiên Phụ, Thiên Hành, Thiên Nội... Thiên Hà thuỷ quân, những người những chuyện tiền thế rành rành trong mắt. Thiên Đình binh bại, nếu Thiên Đình cứ thế mà phúc diệt, có phải sẽ không còn ai nhớ tới bọn họ?
Không còn ai nhớ được bọn họ từng tồn tại, từng chiến đấu, từng yêu, từng hận...
Hồi lâu, một luồng sương khói từ trong miệng bay ra, phiêu tán giữa không khí, nó dùng ngôn ngữ nhân loại nhẹ giọng thán nói:
- Một đời trừ yêu, cuối cùng bản thân lại thành trư yêu, đây là... Thiên Đạo ư? A ha ha ha... Thiên Đạo...
Móng chân nhỏ gầy không ngừng giẫm đạp lên nền đất bùn, cúi đầu nhìn xuống, từng giọt nước mắt rơi rớt.
Thời này khắc này, hắn thật rất muốn chết, rất muốn giống một con heo con bình thường, cứ vậy khoanh tay chịu trói, chung kết một đời, để tất cả mọi thứ kết thúc, nhưng mà... Hắn còn không thể chết. Bởi vì, hắn tất phải thay cái thế giới này ghi khắc đoạn cố sự ấy, những người, những chuyện xưa kia...
Từ từ ngẩng đầu lên, nó giãy dụa đứng lên. Khập khà khập khiễng đi tới trước mặt heo mẹ, gian nan làm ra tư thế quỳ lạy, nhẹ giọng nói:
- Cảm tạ ngài sinh hạ ta, theo lý, Thiên Bồng nên xưng ngài một tiếng mẫu thân. Tạ tạ ngài, mẫu thân của ta. Thiên Bồng không có bản sự cứu ngài, Thiên Bồng phải trốn đi. Ngài bảo trọng. Nguyện ngài kiếp sau, không phải đầu thai thành trư.
- Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Bồng phải sống vì bản thân, vì những người mà mình yêu quí. Mặc kệ chính nghĩa, mặc kệ thiên lý, dù có làm một con yêu quái... Cũng không hối tiếc.
Nói xong, Thiên Bồng xoay người đi tới góc chuồng heo, dùng móng chân non nớt gian nan đào móc tường rào đất cao tới hai tấc kia. Đào đến lúc bốn móng sưng đỏ, mới miễn cưỡng móc ra một lối thông đạo nho nhỏ.
Quay đầu nhìn lại lần sau cùng, khấu bái thật sâu, nó xoay người chui ra chuồng heo, chìm vào trong bóng đêm vô biên, không ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Từ lúc tu hành bắt đầu, một con heo con mới ra đời, bước lên chặng đường dài vô tận ấy, tựa như tiểu binh nghĩa vô phản cố ngàn năm trước.
Khác biệt chính là, tiểu binh non nớt kia trong lòng ôm lấy hi vọng đối với người yêu, đối với thế giới mà bước lên hành trình, còn thứ heo con ôm theo, lại chỉ còn mỗi tuyệt vọng...
Trên tầng trời hai mươi tốt, cuối cùng Quyển Liêm đã thấy được phù không hạm Ngọc đế đang ở phía xa xa, thấy được lá cờ lớn màu vàng có chữ “Thiên” kia.
Hắn hơi ngớ, nắm lấy hàng yêu bảo trượng, nhún người bay tới phù không hạm.
Trông thấy Quyển Liêm đầu bù tóc rối đầy mặt cáu bẩn, đám thiên binh trên boong lập tức cả kinh, giơ binh khí hô to:
- Đứng lại! Kẻ đến người nào, tốc tốc báo danh ra!
- Giờ ngươi vẫn đang là kẻ mang tội... Hiện tại thế cục hỗn loạn mới không so đo quá nhiều. Nhưng cầu kiến bệ hạ, tựa hồ không quá thích hợp? Có chuyện gì? Ta có thể thay ngươi thông báo một tiếng.
Quyển Liêm liếm liếm miệng môi khô quắt nói:
- Nguyên soái thế nào rồi? Ta... Ta muốn cầu tình cho nguyên soái.
Giống như sét đánh ngang tai, Quyển Liêm sợ đến nỗi cả người ngơ ngác, hồi lâu, mới cố nặn ra ý cười hỏi:
- Súc... Súc sinh đạo? Điều này... Điều này sao có thể? Thiên Đình chưa từng phán qua tiên gia nào nhập súc sinh đạo. Cùng lắm là xuống Trích tiên tỉnh... Ngươi đừng nói giỡn.
Nói tới đây, Quyển Liêm trợn tròn mắt nhìn chằm chằm thiên tướng, giống như muốn dùng ánh mắt nhìn thấu tâm can đối phương, hồi lâu, thẳng đến lúc xác tín đối phương không hề nói đùa, ý cười gượng gạo trên mặt từ từ tan biến, thì thào nói:
- Bệ hạ... Bệ hạ nói nguyên soái là trung thần số một số hai của Thiên Đình. Sao hắn có thể đưa nguyên soái vào súc sinh đạo? Chẳng lẽ. Chẳng lẽ là bị kẻ gian hãm hại?
Thiên tướng cười cười đành chịu, thở dài nói:
- Chuyện này ngươi đừng nghĩ nhiều, lúc tuyên phán nguyên soái... Mạt tướng cũng ở hiện trường. Thái Bạch Kim Tinh không hề cất lời, không chỉ Thái Bạch Kim Tinh, ngay cả những tiên gia kiên quyết muốn vặn ngã nguyên soái…. kỳ thực đến sau bọn họ đều không lên tiếng. Là bệ hạ...
Lời tới chỗ này, thiên tướng khẽ quay đầu nhìn cửa khoang một cái, thấp giọng nói:
- Đương thời nguyên soái đã mất hết tu vị... Ngươi cũng biết rồi đấy. Có chút chuyện, nói ra đối với ngươi, đối với ta, đều không chỗ tốt. Ngày sau đừng nhắc lại chuyện này, đặc biệt ở trước mặt bệ hạ.
- Là bệ hạ...
Cơ thịt trên mặt Quyển Liêm khẽ co giật:
- Không khả năng... Điều này không khả năng, không khả năng, nhất định... Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi! Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi!