Khoảnh khắc ý thức được bản thân đã trọng sinh, ta lập tức rút trâm cài, hung hăng đ.â.m mạnh vào đùi mình!
Dược trong người ta tên là “Tiên Nhân Dâm”, một loại xuân dược tà độc lạ thường.
Loại thuốc này một khi phát tác, dẫu là thần tiên vô dục vô cầu, cũng sẽ lập tức sa vào bản năng nguyên thủy, trở thành nô lệ của dục vọng.
Chỉ có đau đớn kịch liệt mới giúp ta giữ lại chút tỉnh táo trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nếu không, ta sẽ giống như kiếp trước, ngã gục nơi hẻm tối, ngay đến kẻ cưỡng nhục mình là người hay quỷ cũng chẳng thể phân rõ.
Trong cơn mơ hồ, tầm mắt dần dần rõ ràng trở lại.
Trong gió đêm, ta nhạy bén nghe được tiếng động khác, là tiếng thở dốc đầy kiềm chế của một nam nhân.
Kiếp trước, sau khi ta bị hạ dược và làm nhục trong hẻm, liền hôn mê bất tỉnh, y phục tả tơi, vô cùng thê thảm.
Là hộ vệ của nhà họ Thẩm – Đoạn Minh – là kẻ đầu tiên tìm thấy ta.
Hắn ôm thân thể ta khi ấy y phục tả tơi, toàn thân nhơ nhớp, càn rỡ đi qua đám đông, đường hoàng đưa ta trở về Thẩm phủ.
Từ đó, khắp kinh thành đều biết: tiểu thư độc nhất của Thẩm gia – Thẩm Thanh Chi – đã cùng hạ nhân vụng trộm trong hẻm tối.
Trước đêm đó, ta còn là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí thái tử phi.
Sau đêm đó, ta liền trở thành dâm phụ l.o.ạ.n l.u.â.n với nô tài.
Những ngày tháng sau đó, một dải lụa trắng luôn được đặt sẵn trên bàn trong phòng ta.
Ta từng muốn tự vẫn, dùng cái c.h.ế.t để giữ lấy thanh danh cho gia tộc.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ta.
Cho đến một ngày, Thái tử Phó Uyên đột nhiên dẫn theo ngự y đến thăm.
Hắn đẩy cửa bước vào, ánh nắng sau lưng chiếu rọi, làm lóa đôi mắt đã khóc đến mờ của ta.
Thái tử hỏi: “Đêm đó, cô nương có từng nhìn thấy ta không?”
Khi ấy ta hổ thẹn vô cùng, cách lớp màn lụa dày, vẫn không quên giữ lễ quân thần, cúi đầu đáp:
“Thái tử điện hạ cao quý vô song, thần nữ chưa từng thấy qua, chẳng dám nhận bừa.”
Qua màn lụa, dường như ta nghe được một tiếng thở dài khe khẽ:
“Cô nương hãy tự trọng. Trinh tiết của nữ tử không nằm dưới váy áo, chớ nên khinh rẻ chính mình.”
Thái tử thu đi dải lụa trắng, để lại ngự y điều dưỡng thân thể cho ta.
Khi ấy, ta chỉ nghĩ thái tử là người nhân hậu.
Về sau mới hay, đêm ấy hắn cũng bị hạ dược, phải gắng gượng chịu đựng suốt một đêm trong hẻm đó.
Hắn nghe đồn tiểu thư Thẩm gia cũng bị làm nhục tại hẻm ấy, bèn nghi ngờ rằng mình trong lúc thất thố đã phạm sai lầm, nên mới tới hỏi cho rõ.
Hắn còn đặc biệt dẫn theo nữ ngự y giỏi nhất Thái y viện.
Sau khi xác nhận nhiều lần, mới biết kẻ hôm đó không phải là hắn.
Hiện tại, ta đang nhìn chằm chằm đống củi chất bên tường.
Ký ức nhục nhã kiếp trước hiện lên rõ ràng: ta bị đè xuống chính đống củi đó, bị giày vò đến c.h.ế.t đi sống lại.
Trước khi ba tên ăn mày và Đoạn Minh kéo tới, ta nhất định phải rời khỏi đây!
Tiên Nhân Dâm độc tính cực mạnh, hai chân ta run rẩy, thân thể như sắp hóa thành nước.
Nếu lúc này có bất kỳ nam nhân nào xuất hiện trước mặt, chỉ e ta cũng chẳng khống chế nổi bản thân.
Ta lại cắn răng, đ.â.m thêm một nhát nữa vào chân trái, dùng đau đớn kích phát ý chí sống sót, loạng choạng lần theo tiếng thở dốc kia.
Tưởng rằng khó tìm, không ngờ chỉ cách một bức tường.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nam nhân y phục cao quý dựa vào tường, dung mạo tuấn tú điểm đỏ ửng, chiếc cổ trắng ngần ngửa lên đầy khổ sở.
Ta như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Nếu đêm nay nhất định phải đánh mất điều gì, vậy thì người trước mắt chính là cơ hội đổi mệnh duy nhất của ta!
Ta nhào thẳng vào lòng nam nhân ấy, tầm mắt sau cùng chỉ kịp nhìn thấy hoa văn rồng thêu trên cổ áo hắn.
Trong lòng liền yên tâm.
Trong cơn hỗn loạn, ta lần mở cánh cửa phòng củi trong hẻm nhỏ, lánh khỏi bọn ăn mày truy đuổi.
Sau đó tất cả thuận theo tự nhiên.
Bàn tay nam nhân ấy xương khớp rõ ràng, siết chặt lấy thân thể ta, mà ta cũng buông bỏ tất cả, để bản thân tan chảy trong dược tính như một vũng xuân thủy mềm mại.
Chúng ta như hai đốm lửa khô bén cháy, ôm lấy nhau, thiêu đốt trong thân thể đối phương!
2
Lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt ta là một bờ n.g.ự.c rắn chắc trắng trẻo, trên da còn đầy dấu cắn cùng vết cào cấu.
Ta như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay sờ một cái đầy thỏa mãn.
Nào ngờ khối cơ bắp kia lại đột nhiên phát ra tiếng quát kinh hãi: “Vô lễ!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên thì thấy Thái tử điện hạ lộ vẻ mặt vừa kinh hãi, vừa giận dữ, như thể vừa bị người làm nhục vậy.
Ta phản ứng cực nhanh, lập tức giành thế chủ động, kêu lên trước:
“Ngươi là ai!? Ngươi đã làm gì ta!?”
Thái tử nhíu mày: “Ngươi không nhận ra Cô sao?! Dối trá! Rõ ràng chúng ta đã gặp nhau tại cung yến!”
Tất nhiên ta nhận ra hắn.
Kiếp trước mãi đến sau khi thành thân lâu ngày, ta mới biết được: trong buổi cung yến tuyển phi năm ấy, Phó Uyên là người duy nhất liếc nhìn ta nhiều hơn hai lần.
Chỉ e chính ánh mắt ấy khiến Hoa Âm công chúa để ý tới ta.
Mẫu thân từng nói, “Tiên Nhân Dâm” là xuân dược Tây Vực tiến cống, vốn được dùng để rèn luyện cung phi cách hầu hạ Hoàng đế.
Loại thuốc ấy chỉ có công chúa mới có thể chạm tới.
Rượu nàng ban cho ta hôm ấy, tất nhiên đã bị hạ dược.
Đoạn Minh chẳng qua chỉ là một hộ vệ của Thẩm gia, nếu không có người đứng sau sai khiến, hắn nào dám làm càn ngay dưới chân thiên tử?
Kẻ thù lớn nhất của ta, e là đến từ trong cung.
Vậy nên chỉ có bám vào Đông cung, ta mới giữ được mạng sống.
Đêm qua, ta đã hoàn thành bước đầu tiên. Bây giờ, điều ta cần làm là xua tan nghi ngờ trong lòng Thái tử.
Tại yến tiệc trong cung năm ấy, ta cùng các quý nữ khác ngồi dưới, luôn cúi đầu không dám ngẩng mặt, không dám mạo phạm thiên uy.
Thế nên giờ ta giả vờ không nhận ra hắn, cũng là điều hợp lý. Hơn nữa, càng khiến Thái tử nghĩ ta là kẻ ngây thơ, vô tội.
“Ngươi là kẻ xấu từ đâu tới? Còn dám mạo danh Thái tử!”
Ta vừa nói vừa cuộn người lại, vùi mặt vào tay áo mà khóc nức nở:
“Ngươi khi dễ ta thì thôi, còn giả mạo Thái tử điện hạ! Ta ngưỡng mộ Thái tử nhất, ngươi làm vậy chẳng phải cướp đi chút hy vọng cuối cùng của ta hay sao!”
Ta khóc đến mức như muốn khiến mái nhà rách nát này sập luôn xuống.
Chẳng bao lâu, một nhóm thị vệ Đông cung rầm rập xông vào, thân hình cao lớn, trang phục chỉnh tề.
Phó Uyên bị nước mắt ta dọa cho cuống cả tay chân:
“Này! Đừng khóc nữa! Cô thật sự là Thái tử! Họ đều có thể làm chứng!”
Ta lập tức rống lên:
Hồng Trần Vô Định
“Ngươi không phải! Thái tử điện hạ anh minh thần võ, sao có thể như chó điên mà cắn người!”
“Thái tử điện hạ phong thần tuấn lãng, sao lại có kẻ mặt mũi lẳng lơ như ngươi?!”
“Thái tử điện hạ là đại anh hùng trong lòng ta, sao có thể là loại háo sắc như ngươi!”
Đám thị vệ bên ngoài trố mắt nhìn Thái tử điện hạ vốn đang giận dữ, bị mấy lời “anh minh thần võ”, “phong thần tuấn lãng”, “đại anh hùng” của ta nói đến nỗi khóe miệng cong lên.
“Đây là lệnh bài Đông cung.”
Một tấm kim bài sáng lóa được đưa tới trước mắt ta, lấp lánh trong hàng lệ long lanh.
Phó Uyên cười không nổi mà cũng không nén được ý cười: “Giờ thì tin rồi chứ?”
Đám thị vệ bên cạnh cũng góp lời:
“Vị này chính là Thái tử điện hạ anh minh thần võ, phong thần tuấn lãng trong lòng cô nương đấy.”
Ta nín khóc tức thì, đang định giơ tay chạm vào kim bài thì Phó Uyên đã rút tay về, để ta vồ hụt.
Ngay sau đó, hắn chợt vươn tay bắt mạch ta.
Sau một hồi, chân mày cau chặt:
“Ngươi cũng bị hạ dược sao?”
Đương kim Thái tử nổi danh dũng mãnh thiện chiến, lại am hiểu y lý, từng nhiều lần tự mình cứu chữa bách tính trên chiến trường, được dân chúng tán tụng là nhân hậu.
Ta chỉ cần ngoan ngoãn để hắn bắt mạch, rồi run rẩy hỏi:
“Thái tử điện hạ muốn g.i.ế.c thần nữ sao?”
Phó Uyên buông tay ta ra.
Dựa vào y thuật của hắn, tất sẽ nhận ra dược tính trong người ta, và cũng đoán được thứ thuốc đó chỉ có thể đến từ nội cung.
Hắn sẽ hiểu ta chẳng qua cũng là một quân cờ đáng thương trong tay kẻ quyền quý nào đó.
Ngay lúc ấy, ta lại tiến thêm một bước:
“Điện hạ yên tâm, thần nữ tuy ngưỡng mộ ngài, nhưng chưa từng dám vọng tưởng đến Đông cung.”
Ta chỉnh lại y phục, cố nén đau đớn mà đứng dậy:
“Chuyện đêm qua, thần nữ sẽ không nói với bất kỳ ai. Điện hạ không cần vì vậy mà khó xử.”
Dứt lời, ta bước ra khỏi phòng, thân thể lảo đảo.
Phó Uyên vậy mà lại không ngăn cản — đúng là tên cẩu nam nhân!
Ta cố ý kéo rách ống tay áo, làm rơi ra một khối ngọc bội ngay trước mắt hắn.
Khối ngọc ấy khắc rõ gia văn của Thẩm gia, còn có cả khuê danh của ta.