Trống trận nổi lên, Tiêu Ngọc Lương đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng.
“A Chiếu, nữ tử quá mạnh mẽ, rốt cuộc không phải chuyện hay.”
“Nếu giờ nàng nhận thua, vi phu cho nàng rút lui toàn thân.”
Ta từ tốn dàn thế xuất thủ:
“Tiêu Ngọc Lương, ra chiêu đi.”
Dư âm tiếng trống còn văng vẳng, hắn vẫn bình thản đứng đó, mỉm cười né tránh cú đ.ấ.m thẳng của ta.
“A Chiếu, cần gì phải ép người thái quá?”
Hắn dễ dàng đỡ các đòn công của ta, thậm chí còn rảnh rỗi chỉnh lại tay áo.
“Chúng ta cần gì phải…”
Chưa nói xong, ta đột ngột biến chiêu, chuyển quyền thành chưởng, đánh thẳng vào yết hầu hắn.
Một chiêu Tuyết Ủ Lam Quan phá không mà đến, ép hắn lùi ba bước liền.
Ta lạnh lùng:
“Không ra chiêu, ngươi sẽ thua khó coi lắm đấy.”
Ánh mắt hắn lóe lên kinh ngạc, rốt cuộc cũng vào thế thủ.
Ta nín thở, gạt sạch tạp niệm, nội lực tụ chưởng, nhắm thẳng yếu huyệt.
Hắn né được trong gang tấc, tay áo bị chưởng phong xé toạc một đường.
“Thủ pháp này là… Côn Luân Toái Ngọc Thủ?! Đây đâu phải võ học Ứng gia!”
Ta xoay người tiếp tục tấn công, chiêu thức mỗi lúc một hiểm độc.
“Tháng Chạp năm ngoái, ta quỳ ba ngày ba đêm trên đỉnh Côn Luân mới cầu được.”
Chưởng phong lướt qua tai hắn, xén đứt một lọn tóc mai.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta chưa từng nói với ai.
Rằng ta yêu hắn, nhưng cũng đang từng ngày dựng tường giữ mình.
Bấy lâu nay, ta chưa từng lơi là khổ luyện.
Vì ta biết — khi tình yêu không còn…
Người duy nhất không phụ ta — chính là ta.
Lúc này, Tiêu Ngọc Lương rốt cuộc bỏ đi vẻ khinh suất.
Chỉ thấy hắn xé bỏ trường bào, lộ ra áo giáp bên trong.
“A Chiếu, nàng khiến ta như trở về cảm giác khi xưa cùng nàng luận võ.”
Hắn quát khẽ một tiếng, thi triển bí học nhà họ Tiêu.
Ngũ chỉ như móc câu, trực chỉ yết hầu ta:
“Để vi phu xem thử, nàng tiến bộ được bao nhiêu!”
Ta lách người tránh, nhưng vẫn bị lướt qua xương quai xanh, để lại một vết m.á.u dài.
Hắn không cho ta cơ hội thở, liên tục thi triển chiêu thức tinh diệu, ép ta liên tục lui bước.
Ta lau vết m.á.u bên khóe miệng, trong lòng sảng khoái:
“Thống khoái! Lên tiếp đi!”
Hắn thấy thân hình ta hơi loạng choạng, ánh mắt sáng rực.
“Bao năm nay trong quân luôn có lời đồn: Soái vị của ta là do nàng nâng đỡ.”
“Hôm nay hãy để mọi người mở to mắt mà xem, ai mới xứng làm Đại tướng quân!”
Dứt lời, hắn lại tung chưởng, đánh thẳng vào n.g.ự.c ta.