Đã Từng Yêu, Không Ngăn Cản Chuyện Đòi Nợ

Chương 5



Ta đã từng tặng Tiêu Ngọc Lương ba món chí bảo.

 

Một là đoản đao rèn bằng hàn thiết, sắc bén như cắt bùn, cận chiến có thể xuyên giáp đoạt mệnh.

 

Hai là vòng tay dệt từ tơ băng thiên tằm, trong lõi giấu móc ngược tẩm mê dược, bền chắc vô song, lúc nguy cấp có thể thoát thân.

 

Món thứ nhất, là ta bỏ nửa gia sản ra đổi lấy.

 

Món thứ hai, là ta bằng lòng làm thuốc nhân cho Quỷ Y, hắn mới tặng cho.

 

Mà nay —

Tất cả đều bị Tiêu Ngọc Lương dễ dàng đeo lên người Vân Ngưng.

 

06

 

Vân Ngưng lúng túng tháo vòng Triền Tâm Ti khỏi cổ tay.

 

“Đều là lỗi của muội... là A Ngưng trí nhớ kém, nhất thời quên hoàn trả…”

 

“Tẩu tẩu đừng trách tướng quân, tướng quân đối với tẩu thật lòng sâu nặng…”

 

“Câm miệng.”

 

Ta lạnh lùng ngắt lời, một tia hàn quang lóe lên từ tay áo.

 

Phi đao lá liễu sượt qua khóe môi nàng ta, tiện đà cắt phăng một lọn tóc bên mai.

 

“Lần sau còn dám gọi một tiếng ‘tẩu tẩu’ nữa…”

 

“Ta cắt luôn cái lưỡi của ngươi.”

 

Vân Ngưng đau đớn rên khẽ, loạng choạng nhào vào lòng Tiêu Ngọc Lương.

 

“Tướng quân cứu muội!”

 

Trong Linh Lung Các đã có người nhận ra thân phận chúng ta, từng tốp chen đến xem náo nhiệt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tiêu Ngọc Lương sắc mặt đen sầm, vừa định mở miệng—

 

Vân Ngưng bỗng kêu lên đau đớn.

 

Cố ý dùng khăn tay lau vết thương nơi môi, lại cố tình chà xát để m.á.u lem đầy tay.

 

Quả nhiên... chiêu này lại hữu dụng.

 

Tiêu Ngọc Lương nhíu mày sâu hơn.

 

“Ám khí vốn dùng để phòng thân.”

 

“Ta là chủ soái, bảo vệ thuộc hạ là bổn phận. Nàng sao phải cố chấp truy cứu không buông?”

 

“A Chiếu, nàng thật quá hồ đồ.”

 

Hắn bế xốc Vân Ngưng lên, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, sải bước rời khỏi cửa tiệm.

 

Hoàn toàn quên mất—

 

Năm đó, chính hắn từng ôm những món chí bảo trong lòng, tự tay trao cho ta, rồi nói:

 

“Tất cả những gì A Chiếu tặng, đều là mạng sống của Tiêu Ngọc Lương ta.”

 

Thì ra, mạng sống của một người, lại có thể dễ dàng trao cho kẻ khác như thế.

 

Triền Tâm Ti nhuốm máu, nằm trơ trọi trên ngưỡng cửa.

 

“Trời ơi! Đây là vòng Triền Tâm Ti trong truyền thuyết đó!” — Ôn Du kêu khẽ, cúi người toan nhặt.

 

“Đừng chạm vào.” — Ta hờ hững đáp.

 

“Đồ dơ bẩn, ta không cần.”

 

Ôn Du nhanh nhẹn dùng khăn gói lại, như nhặt được báu vật, giấu vào tay áo:

 

“Đồ phung phí! Cái này đáng giá cả thiên kim đấy nhé.”

 

“Mang bán đi chắc cũng được mười ngàn lượng hoàng kim!”

 

Nhìn dáng vẻ ham tiền của nàng, lòng ta âm u cũng vơi bớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Để dỗ ta vui, Ôn Du lại kéo ta đi khắp nơi mua sắm như bão cuốn.

 

Khi thanh toán, nàng phất tay đầy khí thế:

 

“Tất cả ghi vào sổ phủ họ Phương!”

 

Ta nhướng mày:

 

“Muội tiêu xài thế này mỗi ngày, bổng lộc của Phương Thiệu Hồng chịu nổi sao?”

 

“Xì. Nhắc đến cái đồ xúi quẩy đó làm gì.” — Ôn Du trợn mắt, ghé tai ta thì thầm:

 

“Cho tỷ một tin tốt — ta đã nộp đơn từ quan, đang bán dần đồ cưới, sắp theo tỷ về phương Nam rồi!”

 

“Muội điên rồi à?” — Ta kinh ngạc nhìn nàng.

 

“Ta chẳng điên.” — Nàng hừ một tiếng.

 

“Ta với Phương Thiệu Hồng vốn chán nhau từ lâu rồi.”

 

“Giờ nhi tử dòng chính cũng sinh rồi, nhiệm vụ hoàn thành, bổn cô nương không hầu hạ nữa!”

 

Ta nghẹn lời:

 

“Hóa ra muội coi hôn nhân như nhiệm vụ à?”

 

“Chứ không thì sao?”

 

“Ngay cả Hoàng hậu nương nương còn nói — nữ tử nên tự cường.”

 

“Chỉ có tỷ là ngu ngốc, vì một tên nam nhân mà biến mình tả tơi thảm hại!”

 

Nàng nhổ một ngụm, giọng đầy khinh bỉ:

 

“Phì, toàn là lũ lang tâm cẩu phế!”

 

Lúc sắp chia tay, Ôn Du lại ghé vào tai ta, thần thần bí bí:

 

“Ngũ nhật sau cung yến, nhớ ăn mặc y hệt hôm nay nhé.”

 

“Đến khi ấy, để cho cả triều văn võ được mở rộng tầm mắt — thế nào mới gọi là ‘trang điểm hồi xuân sau khi chếc chồng’!”

 

07

 

Chuyện Tiêu Ngọc Lương và Vân Ngưng tư tình qua lại, đã sớm ầm vang khắp Tây Kinh.

 

Nghe nói, để chữa trị vết thương nơi môi của Vân Ngưng, hắn đích thân mời Thái y đến chẩn mạch.

 

Còn những món trâm vàng, ngọc bội, trang sức quý giá trong Linh Lung Các, lại như nước chảy không dứt, từng món một được phô trương trước mắt thiên hạ —

 

Chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.

 

Ta vung tay, thu hồi toàn bộ tai mắt.

 

Tình trường nhi nữ, có gì đáng xem?

 

Ngày ta vào cung diện thánh, trời quang nắng tỏ.

 

Ta chờ ngoài điện hai canh giờ, đến tận khi bóng xế nghiêng mới được tuyên triệu.

 

Thánh Thượng đặt bút chu sa xuống, đuôi mắt ẩn chút mỏi mệt.

 

“Trẫm còn tưởng, ngươi sẽ đến gặp trẫm sớm hơn một chút.”

 

Ta cung kính thi lễ.

 

“Mười năm đồng sinh cộng tử, cũng nên có một lời dứt khoát.”

 

Trọn bảy ngày, ta chờ đợi —

 

Không phải lời xin lỗi nửa tỉnh nửa say,

Không phải những lời thoái thác lảng tránh cho xong,

 

Mà là một lần, giống như năm xưa trong quân doanh mưu sự —

Thẳng thắn, chân thành.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com