Huống hồ phủ Bắc Bình Hầu nhân khẩu đơn giản, Tạ Tử Yến chỉ có một muội muội ruột, trừ việc môn đăng hộ đối hơi cao, ngay cả mẹ cũng không tìm ra được điểm gì để chê.
Cha ta hài lòng vô cùng, một chút lo lắng của mẹ bị niềm vui lớn hơn đánh tan. Đại ca, đại tẩu, tỷ tỷ, bằng hữu đều nói đây là một mối hôn sự tốt.
Đương nhiên, thực ra không ai hỏi ý kiến của ta.
Thế là, mùng mười tháng tám, hai nhà Tạ Tần chính thức định ra mối hôn sự này.
Ngày cưới được định vào mùng chín tháng sáu năm sau.
Ngày mùng chín tháng sáu, năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi bốn, một ngày hoàng đạo cát tường do Khâm Thiên Giám chọn, Bắc Bình Hầu Thế tử Tạ Tử Yến và con gái út dòng chính của phủ Lễ Bộ Thượng Thư nhà họ Tần - Tần Chiêu, đã hoàn thành hôn lễ.
Đám cưới rất long trọng.
Năm kia, Tiết tiểu tướng quân vừa dẹp yên sự quấy nhiễu của các bộ lạc du mục ở biên cương phía Bắc, cả Đại Chu biển yên sông lặng, bách tính giàu có sung túc.
Nhà họ Tạ chỉ có một con trai độc nhất, có ý định tổ chức lớn, khi đặt sính lễ đã dùng tới sáu mươi tư kiệu. Mẹ ta lại thêm sáu mươi tư kiệu của hồi môn, đúng là mười dặm hồng trang.
Đi đầu đoàn rước dâu, Tạ Tử Yến mặc hỷ phục đỏ rực cưỡi trên con tuấn mã đen cao lớn, thanh tú phi phàm.
Thiên Thanh
Những đồng bạn đón dâu đi phía sau cũng đều là người giàu sang quyền quý.
Sự náo nhiệt của màn chặn cửa có thể nghe thấy cách mấy con phố.
Hai nhà cách nhau không quá xa, nhà họ Tạ cố ý dặn dò đoàn rước dâu đi đường vòng, từ đại lộ Tiền Môn sầm uất và náo nhiệt nhất kinh thành, vòng qua phố Văn Đạo đến hẻm An Bình, đi qua phố Nam Liễu mới rẽ vào phố Võ Hầu nơi phủ Bắc Bình Hầu tọa lạc. Dọc đường kèn trống tưng bừng, tiền hỷ không ngớt, náo nhiệt đón tân nương vào phủ.
Sau khi bái thiên địa và cao đường, ta được đỡ vào phòng tân hôn.
“Mau mau mau, để chúng ta xem tân nương trông thế nào!”
“Hất khăn che mặt lên đi!”
Giữa những tiếng hò reo ồn ào của mọi người, ta chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, bất giác ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau với Tạ Tử Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phản ứng đầu tiên là, chàng ấy quả thật xứng đáng với danh tiếng phong lưu phóng khoáng, trông thật đẹp trai.
Phản ứng thứ hai là, ít nhất thì đẹp trai, đợt này không lỗ, hí hí.
Phản ứng thứ ba là, ôi chao, có phải sắp động phòng rồi không?! Thật ngượng ngùng!!! Thật kích động!!!
Nghĩ đến những cảnh tươi đẹp... liền không kiềm chế được mà cúi đầu đỏ mặt...
“Ối ối ôi, tân nương tử xấu hổ rồi!”
“Tân nương thật đẹp!”
…
Trong tầm mắt còn sót lại, Tạ Tử Yến dường như đã mỉm cười. Tốt, ít nhất chàng không ghét ta nhỉ?
Ngay ta hôm đó, chàng ấy đã cho ta câu trả lời.
Với cái đà muốn "chết trên người" ta của chàng, chắc là chàng... còn khá thích ta.
"Đừng... đừng nữa mà..." Chính ta nghe giọng mình khản đặc cũng phải đỏ mặt, "Ta... ừm... ngày mai còn phải nhận người thân... A! Tạ Tử Yến!..."
Khóe mắt Tạ Tử Yến đỏ bừng, chàng cười dỗ dành ta, "Ngoan, gọi ta hai tiếng nữa nghe nào."
Ta: ......
Một đêm hoang đường.
Nghe nói bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên Tạ Tử Yến không dậy đi võ trường tập luyện buổi sáng.
Ngày hôm sau nhận người thân, ta vội vàng cuống quýt, suýt chút nữa thì đến muộn. Dưới ánh mắt hài lòng của tổ mẫu, lời dặn dò "sớm sinh quý tử" của mẹ chồng và ánh mắt ám muội của Tạ Tử Lâm, ta đỏ mặt nhận một đống quà rồi ăn trưa, sau đó vội vàng về ngủ bù.
Ai ngờ ta lại bị chàng hành hạ thêm một đêm.
Haizz, phủ nhà họ Tạ đúng là ít người, không ai làm khó dễ ta, tất cả sự vất vả đều nằm trên giường cả.