Dường như để chứng thực phỏng đoán của ta, từ cửa xe đã mở toang, ta thấy một nam nhân mặc áo giáp nhảy lên xe ngựa, vừa điều khiển ngựa vừa nói: “Tại hạ là thân binh của phủ Bắc Bình Hầu, tiểu thư, phu nhân ngồi vững nhé, con ngựa này kiểm soát hơi xóc nảy.”
Ta kéo Hạnh Nhi, mẹ đang kéo ta, xem cánh tay bị thương của ta. Nghe vậy, cả hai đều vịn vào thành xe, mẹ ta lên tiếng: “Đa tạ Tiểu tướng quân.”
“Không dám nhận tiểu tướng quân đâu.” Hắn cười nói, “Ngài ngồi vững nhé!”
Theo tiếng hắn dứt lời, xe ngựa càng xóc nảy dữ dội hơn, nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã dừng lại, rồi quay đầu đi về phía đường cái.
Mẹ ta thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cánh tay ta, nhìn rồi nước mắt cứ rơi xuống: “Con bé này, có đau không con, mẹ muốn cản cũng không được, con cũng quá dũng cảm rồi…”
Vết thương ở cánh tay phải thực ra không sâu lắm, nhưng lâu rồi không cầm m.á.u quả thật hơi đáng sợ. Ta cười tủm tỉm dựa vào người mẹ: “Không đau, chỉ nhìn đáng sợ thôi, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, không sao đâu.”
Mẹ còn muốn nói, xe ngựa đã dừng lại. Nam tử tự xưng là thân binh của phủ Bắc Bình Hầu nhảy xuống, cúi chào một nam nhân đang ngồi trên ngựa, gọi một tiếng “Thế tử”.
Ta và mẹ đều ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn qua.
Nam nhân cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn màu đen tuyền, một thân áo tím, đội mũ ngọc, ngang lưng chỉ có một miếng ngọc trắng ngà. Dung mạo thanh tú, đôi mắt hoa đào đặc biệt gây ấn tượng. Trong cơn mưa tầm tã, trông chàng ấy như đang ở trong ngày nắng chói chang, chẳng hề chật vật chút nào.
Thế tử Bắc Bình Hầu, tên là Tạ Tử Yến.
Chu Phu nhân nhìn chàng trai vừa phi thân xuống ngựa trước mặt, không khỏi cảm thán trong lòng: Lời đồn không sai.
“Đa tạ Thế tử gia.” Chu phu nhân hành lễ trên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Tử Yến vội vàng tránh đi một chút: “Phu nhân quá lời rồi. Nhìn xe ngựa, chẳng phải là Chu phu nhân của phủ Lễ Bộ Thượng Thư nhà họ Tần sao?”
Thiên Thanh
“Chính là vậy,” Mẹ ta do dự một chút, lại chỉ vào ta, “Đây là con gái út nhà ta.”
Ta vội vàng hành lễ. Lần này Tạ Tử Yến hồi lễ, do dự nói: “Ta thấy xe ngựa đã không dùng được nữa, bây giờ về thành cũng chưa chắc kịp giờ đóng cổng thành. Nhà ta có một trang viên gần đây, nếu phu nhân không chê, chi bằng hôm nay cứ đến trang viên nghỉ ngơi một đêm trước?”
Mẹ ta gần như không do dự: “Vậy thì quấy rầy rồi.”
“Phu nhân khách khí,” Chàng ấy quay sang người thân binh vừa nãy, “A Ly, ngươi đến trang viên dặn dò một tiếng,” rồi lại quay sang mẹ ta, “Ta phái người cưỡi ngựa chạy nhanh đến phủ báo một tin rồi mời một đại phu đến nhé?”
Chàng nhìn mẹ ta hỏi, thấy bà gật đầu, rồi lại do dự một chút, hỏi ta, “Vết thương của Tần tiểu thư còn chảy m.á.u không? Ta ở đây có thuốc cầm máu, chi bằng tiểu thư cứ tạm dùng trước?” Nói rồi đưa qua một cái lọ nhỏ màu xanh lam.
“Đa tạ Thế tử gia.” Ta vội vàng ra hiệu cho Hạnh Nhi nhận lấy.
Không dùng mới là kẻ ngốc.
Trang viên của phủ Bắc Bình Hầu quả thật không xa, chưa đầy một khắc đã đến.
Xe ngựa đi thẳng vào cửa thứ hai. Người thị vệ tên là A Ly đã cùng nha hoàn, bà v.ú và kiệu đợi sẵn ở cửa. Xe vừa dừng, các nha hoàn, bà v.ú liền đồng loạt tiến đến dâng áo choàng và các vật dụng khác, rồi đỡ chúng ta xuống xe.
Mẹ ta lại trịnh trọng cảm ơn thêm một lần, rồi được người hầu hạ vào phủ. Sau đó, đại phu đến bôi thuốc và kê đơn. Chúng ta sớm nghỉ ngơi, không cần gì thêm.
Vì chỉ nói với phủ rằng xe ngựa bị hỏng nên mượn tạm trang viên của phủ Bắc Bình Hầu nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau cha chỉ phái quản gia Dương thúc mang theo lễ vật tạ ơn thông thường cùng xe ngựa mới đến đón.
Về đến nhà, mẹ kể lại mọi chuyện cho cha nghe, rồi cùng cha đến tận cửa phủ Bắc Bình Hầu gửi lễ vật tạ ơn vô cùng hậu hĩnh.