Đa Tình Lại Gặp Vô Tình

Chương 18



Nàng không giận, không ghen, không quan tâm, không để ý, cũng không yêu ta.

Nhưng rốt cuộc vẫn không cam tâm. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng có thứ gì mà không giành được, vì vậy ta không tin, ta không cam tâm, ta thà đ.â.m đầu vào đá cũng không chịu chấp nhận.

Ta thậm chí còn không kịp mặc áo khoác, gần như là xông thẳng về nhà.

Ta lạnh lùng nhìn Tần Chiêu vội vàng đứng dậy, nở nụ cười quan tâm vừa vặn, chỉ thấy chói mắt vô cùng.

Nhưng ta không thể tỏ ra không có gì vì ta nhớ nàng quá.

Ta muốn chất vấn, muốn nổi giận, nhưng ta nhìn Tần Chiêu lạnh run người lại hối hận và đau lòng, đành hung hăng cuốn nàng vào chăn, lòng đầy phẫn uất tủi hờn không biết nói sao, rồi đập cửa bỏ đi.

Nhưng Tần Chiêu vẫn bị nhiễm lạnh.

Khi mẹ sai người gọi ta về, ta đang cưỡi ngựa ở ngoại thành. Người đến nói Tần Chiêu bệnh rất nặng.

Ta gần như lập tức phi ngựa quay về, sự hối hận trong lòng gần như nuốt chửng ta.

Lần này ta kiên nhẫn sưởi ấm toàn thân rồi mới vào phòng, thấy khuôn mặt trắng bệch của Tần Chiêu có một vệt hồng bất thường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại, quấn chăn gấm đang ăn mứt.

Ta cố kìm nén kích động muốn ôm nàng, mím môi đứng bên giường. Vừa định hỏi Tần Chiêu có muốn ngủ thêm một chút không. Thì thấy Tần Chiêu muốn đưa tay kéo ta nhưng không tới, nhìn chằm chằm như sắp ngã xuống giường.

Ta một tay đỡ Tần Chiêu ngồi vững, Tần Chiêu lại ho khan.

Ta nhìn Tần Chiêu ho không ngừng, cổ họng ngứa ngáy làm nàng nôn hết thuốc vừa uống ra. Thấy Tần Chiêu nắm tay ta làm nũng cầu hòa, ta đột nhiên xả hết mọi bực bội.

Làm sao bây giờ, Tạ Tử Yến, thừa nhận đi thôi.

Nàng không có tim, nhưng ta có.

Ta không đành lòng.

Ta và Tần Chiêu đã làm lành rồi.

Ta cố gắng muốn làm được như trước. Nhưng ta tự biết, ta không làm được.

Ta ghen tị đến phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta bảo Tần Chiêu làm bánh hồ điệp, rồi lại nói mát chê nàng không chủ động làm. Ta mua cho nàng ngọc mới tốt hơn, nhưng lại điên cuồng muốn biết khối ngọc thô trước đó nàng có còn giữ không. Ta ngày càng đòi hỏi vô độ, dường như chỉ khi nàng gọi tên ta vào khoảnh khắc ấy, nàng mới hoàn toàn thuộc về ta…

Ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Cuối cùng, Tần Chiêu không chịu nổi nữa.

Khi Tần Chiêu hỏi ta, ta lại có chút vui mừng thầm kín. Ít nhất Tần Chiêu vẫn quan tâm đến ta phải không.

Nhưng, làm sao ta có thể nói ra đây?

Ta thậm chí còn không có dũng khí nhắc đến tên Tiết Minh Lễ. Ta càng không muốn nghe tên Tiết Minh Lễ được thốt ra từ miệng Tần Chiêu.

Nếu, nếu đó là những lời ta không muốn nghe, ta không chắc mình có thể lý trí mà nghe hết.

Ta theo bản năng muốn né tránh chủ đề này, nhưng lại điên cuồng muốn biết câu trả lời.

Tần Chiêu nói lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, hai nhà giao hảo tốt thì qua lại nhiều là đương nhiên, chẳng qua là coi Tiết Minh Lễ như bạn chơi hợp mà thôi.

Ta có thể thấy, đó là sự thật, Tần Chiêu đối với Tiết Minh Lễ quả thật không có tình cảm đặc biệt nào khác.

Nhưng ta vẫn ghen tị.

Ghen tị Tiết Minh Lễ đã gặp nàng khi nàng còn bé, ghen tị họ có mười năm quá khứ mà ta không biết, ghen tị những món quà sinh nhật đó, ghen tị… họ từng hiển nhiên được coi là một cặp trời sinh.

Mùa hè năm thứ ba sau khi thành thân, Tần Chiêu đã mang thai.

Ta cảm thấy, cuộc đời này, ta không còn gì phải hối tiếc nữa rồi.

Mấy năm nay, ta biết Tần Chiêu không hoàn toàn tin tưởng ta, nhưng ta cũng cảm nhận được, nàng đang dần dần mở lòng ra. Ta biết, thế đạo này đối với nữ tử luôn khắc nghiệt hơn một chút, nàng sợ hãi, nhưng ta dần dần không còn cảm thấy ấm ức, chỉ thấy đau lòng.

Không sao cả.

Ta có thể đợi.

Thiên Thanh

Chỉ cần ta đủ kiên định, ta tin Tần Chiêu sẽ nhìn thấy, sẽ cảm nhận được. Chậm một chút cũng được, chúng ta có cả đời để từ từ mà vun đắp.

--- Hết ---


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com