Dã Tâm Không Tịnh

Chương 55: Ngươi tới ta đi



Đùi phải của Yến Vân Hà đã được thái y châm cứu, nửa đêm còn được Ngu Khâm lẻn vào phòng bôi thuốc cho nên đã đỡ đau hơn nhiều. Dù là vậy, nó vẫn không chịu nổi khi ngay hôm sau Yến Vân Hà lại lỗ mãng dùng súc cốt công. Hiện giờ chân phải hắn chỉ có thể miễn cưỡng cử động, vậy nên hắn mới phải cưỡi ngựa đến đây.

Hắn nắm lấy quan bào của Ngu Khâm, mũ choàng trùm lên che kín đầu khi hắn nhảy khỏi ngựa. Yến Vân Hà bị chắn mất tầm nhìn bèn lắc lắc đầu theo bản năng, hòng hất mũ choàng xuống.

"Đừng nhúc nhích." Ngu Khâm khẽ nói.

Y duỗi tay nhấc mũ áo choàng xuống, khi lòng bàn tay chạm vào mái đầu xoăn ấy đã hơi ngưng lại trong một cái chớp mắt ngắn ngủi. Sau lại nhanh chóng thu lại hết tâm tư mà rụt tay về.

Dù vậy bàn tay đang đỡ cánh tay trái của Yến Vân Hà vẫn chưa buông ra.

"Tiểu công tử, vì cớ gì lại trêu chọc tại hạ như thế?" Ngu Khâm hỏi.

Yến Vân Hà cố ý dựa vào Ngu Khâm, đè hẳn nửa người lên đối phương: "Không phải lần trước rượu vẫn chưa uống xong à, ta tới tìm ngài uống nốt."

Ngu Khâm thấy bộ dạng đứng còn không vững của hắn, nói: "Nếu chân cẳng không tiện thì nên ở trong phủ nghỉ ngơi mới đúng."

Khi Yến Vân Hà nghe những lời này, hắn nhịn không được mà thầm nghĩ, hắn hao hết tâm tư như vậy còn là vì ai cơ chứ?

Ngu Khâm nên biết dưới lớp da Du Tri Hà này không phải ai khác mà chính là Yến Vân Hà hắn.

Lúc trước hắn vướng trong ván cờ thế cục nên cho rằng Ngu Khâm thật sự muốn giết mình, cho rằng hắn đã chết nên mới không phát hiện ra hắn đang dịch dung ngụy trang.

Hiện giờ ngẫm lại, nếu Ngu Khâm không nhận ra thật thì ngay từ đầu y sẽ không lảng tránh như thế.

Nếu Ngu Khâm đã muốn giả vờ, vậy hắn sẽ phối hợp với y.

Yến Vân Hà đẩy bàn tay Ngu Khâm đang đỡ hắn ra rồi dựa vào ngựa, đưa tay vuốt ve bờm ngựa: "Ngu đại nhân, ngài chỉ cần trả lời ta là uống hay không uống thôi."

"Chân đau vẫn có thể uống rượu?" Ngu Khâm hỏi lại.

Yến Vân Hà thong thả ung dung đáp: "Uống chút rượu trái cây thôi, muốn say cũng không say nổi. Ngài không uống với ta, vậy ta đi tìm người khác uống."

Bộ dạng vừa kiêu ngạo vừa tự tin như thế quả thật rất phù hợp với hình tượng thiếu niên lang trước mắt y. Tựa như hắn trời sinh nên phóng khoáng như vậy, luôn có một tinh thần hăng hái khí phách khiến người khác hâm mộ như vậy.

Thuở niên thiếu Ngu Khâm cũng từng gặp được một người như thế, là một người hoàn toàn trái ngược với y. Không ai trong Đông Lâm thư viện là không biết đến cái tên vang dội này, là vị học trò khiến các tiên sinh đau đầu nhất, là tên ăn chơi trác táng mà đám con cháu thế gia theo đuôi ngưỡng mộ.

Là người vốn không nên có bất kì mối liên hệ nào với y, có một bên chân bị gãy, bị thương vô số, một thân toàn bệnh cũ.

"Đi uống ở đâu?" Ngu Khâm chọn thỏa hiệp.

Yến Vân Hà thấy y đồng ý liền nói: "Đến quán rượu lúc trước đi."

Ngu Khâm gật đầu: "Ta quay về thay quần áo."

Yến Vân Hà xua xua tay: "Ngài nhanh chút, ta đứng đây chờ."

Ngu Khâm mới bước đi vài bước thì thình lình quay đầu nhìn Yến Vân Hà một cái, y vòng trở lại.

Trước khi Yến Vân Hà kịp hỏi vì sao y quay lại đã cảm thấy có một lực siết chặt eo hắn. Ngu Khâm nắm eo hắn nhấc bổng người hắn lên ngựa.

Hành động này cứ như nhấc một đứa trẻ không leo nổi lên ngựa, lại như cách đỡ một cô nương vậy. Yến Vân Hà ngây ngốc, hắn chỉ bị đau chân chứ không tàn phế, sao Ngu Khâm lại làm vậy?

Hẳn là cảm thấy hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên nên cố ý kiếm chút lời.

Ngu Khâm thấy hắn trợn mắt há hốc mồm đành nói: "Chân không khỏe, đừng đứng lâu."

Nói xong liền về phủ, giữa chừng còn khom lưng nhặt cành đào bị cắt thành hai đoạn trên đất.

Yến Vân Hà ngồi trên ngựa rục rịch: "Đừng nhặt, lần sau ta tặng ngài cái khác."

Ngu Khâm không quay đầu, nói: "Tổ tiên có dạy, không được bỏ vứt đồ bừa bãi."

"..." Yến Vân Hà nhất thời không biết nói gì. Chặt đôi cành hoa thì thôi, lại còn coi hoa hắn tặng là đồ vứt đi nữa. Ngu Khâm nhặt nó chẳng qua là xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi.

Xem ra lần sau không thể lại tặng hoa. Hắn thấy trong phòng Ngu Khâm có cắm hoa đào nên còn tưởng rằng đối phương sẽ thích. Xem ra sở dĩ Ngu Khâm giữ lại cành hoa kia vì nó là vật mà cô nương nhỏ ở Từ Ấu gia trang tặng y.

Ngu Khâm không để Yến Vân Hà chờ lâu, y trở ra rất nhanh. Quán hàng rong ven đường chưa đóng cửa, trên đường đông như trẩy hội. Ngu Khâm không cưỡi ngựa, càng không cưỡi chung ngựa với Yến Vân Hà. Y nắm dây cương, cẩn thận dẫn hắn tránh người đi đường.

Như vậy nhìn cứ như đô chỉ huy sứ tiếng tăm lừng lẫy là người hầu của hắn, vô cùng chu đáo.

Tới trước cửa quán rượu, Ngu Khâm vừa vươn tay muốn đỡ Yến Vân Hà xuống ngựa đã bị đối phương nhanh nhẹn né tránh.

Yến Vân Hà sợ y sẽ ôm hắn xuống như lúc ôm hắn lên ngựa, vậy thì mất mặt quá.

Hắn vội vàng nhảy xuống, quả nhiên đùi phải lập tức đau nhói. Yến Vân Hà giả vờ bình tĩnh: "Không sao, trước tiên đi vào đã."

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Ngu Khâm nhìn xuống chân hắn trong đêm nay, còn vô cùng để ý mà chỉ nhìn chằm chằm đùi phải. Yến Vân Hà có thể kết luận, về cơ bản hẳn là Ngu Khâm biết thân phận thật của hắn.

"Đi vào ngồi đi." Yến Vân Hà nói, cất bước đi vào quán rượu, lựa một bàn gần cửa rồi ngồi xuống.

Hắn gọi tiểu nhị cho một bầu rượu trái cây và một ít điểm tâm, còn gọi cùng một loại rượu như lần trước cho Ngu Khâm.

Đến tận khi cả hai ngồi xuống, mặt đối mặt, Yến Vân Hà mới chợt nảy ra một loại cảm giác kì lạ. Hắn vốn tưởng hắn sẽ không dùng dáng vẻ này để gặp Ngu Khâm bao giờ nữa nên lúc trong hẻm tối đó mới cả gan làm loạn, trộm hương mỹ nhân*.

Không ngờ hiện giờ chỉ có thể dùng thân phận này để tiếp cận Ngu Khâm, trong tình huống hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Nhưng thái độ của Ngu Khâm tốt hơn hắn tưởng. Vốn tưởng rằng Ngu Khâm sẽ không chấp nhận sự lừa mình dối người đó của hắn, không nghĩ tới y ngược lại còn phối hợp diễn cùng hắn.

Dù sao cũng là một tên nhát gan muốn đến bôi thuốc cho hắn còn phải dùng chuốc thuốc mê hắn.

Yến Vân Hà nhấp một ngụm rượu, vừa nãy hắn đã chú ý tới món đồ đeo trên eo Ngu Khâm: "Miếng ngọc hồ lô tím treo trên eo ngài khá thú vị đấy, có thể cho ta mượn xem một chút không?"

Ngu Khâm vừa nâng chén, nghe vậy bèn yên lặng buông xuống, tháo ngọc bội bên hông đưa cho Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà làm như đây là lần đầu tiên hắn thấy miếng ngọc này vậy, thưởng thức trong tay hồi lâu rồi tấm tắc khen ngợi: "Ta thích miếng ngọc này, ta có thể dùng những thứ khác đổi với ngài được không?"

Ngu Khâm rũ mắt uống rượu: "Không cần đổi, cho ngươi đấy."

Yến Vân Hà có được miếng ngọc bội dễ như trở bàn tay như vậy hóa ra lại không vui. Lúc trước hắn phải dùng ngọc đổi ngọc, còn đưa y không ít tiền bạc. Dựa vào cái gì mà Du Tri Hà không cần đánh đổi gì, vô duyên vô cớ có được một cái ngọc bội.

"Miếng ngọc này đối với ngài không quan trọng à?" Yến Vân Hà hỏi.

Ngu Khâm bị hỏi đến nghẹn họng, hồi lâu mới đắn đo đáp lời: "Quan trọng."

Yến Vân Hà nắm chặt ngọc bội trong tay: "Quan trọng mà ngài có thể tùy ý cho ta?"

Ngu Khâm bình tĩnh nói: "Không tùy tiện." Dừng một chút, y bổ sung: "Nó hợp với ngươi hơn ta."

Yến Vân Hà dường như khó có thể hạ khóe môi xuống, hắn vội vàng nhấp rượu mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, treo ngọc bội lên thắt eo: "Ta cũng cảm thấy rất hợp."

Hắn vui vẻ tới độ không ngăn được bản thân mà uống thêm mấy chén, tuy rằng không say nhưng cũng có hơi ngà ngà.

Trong quán thỉnh thoảng có vài vị khách tới lui. Bọn họ ngồi đấy hồi lâu, đến tận khi người đi đường dần thưa thớt mới đứng dậy rời đi.

Yến Vân Hà đứng bên cạnh Ngu Khâm, trong tay đối phương đang dắt con ngựa kia của hắn. Y rảo bước chậm rãi, hẳn là nghĩ cho hắn chân cẳng bất tiện.

"Đại nhân." Yến Vân Hà đột nhiên lên tiếng.

Ngu Khâm nghiêng đầu, im lặng chờ hắn nói tiếp.

Giữa bọn họ rất hiếm khi có bầu không khí tốt như thế này. Dường như cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn luôn căng thẳng, đối lập, ngươi tới ta đi, tranh đấu qua lại.

"Ta có thể..." Yến Vân Hà nhìn chiếc áo lông cừu Ngu Khâm đang mặc, đó là chiếc áo hắn mua cho y dọc đường đến Vân Châu. Hắn chậm rãi chớp mắt, đè nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng: "Sau này có thể lại tìm ngài uống rượu không?"

Ngu Khâm ngừng bước, tâm tình trong lòng Yến Vân Hà dần trầm xuống khi y dừng lại.

Hắn vội vàng bổ sung: "Sẽ không thường xuyên tìm đến ngài đâu, thỉnh thoảng ta mới tới tìm ngài. Giống như hôm nay vậy, chỉ là uống chút rượu hoặc là dạo phố ăn chút gì đó thôi."

Ngu Khâm quay sang nhìn hắn, ánh mắt y cực kì phức tạp. Ánh mắt ấy, Yến Vân Hà đã từng nhìn thấy rồi.

Đêm đó hắn say rượu xông vào Ngu phủ, sau tầng màn giường phấp phới, Ngu Khâm đã từng lộ ra biểu cảm đó.

Hắn làm y khó xử, có lẽ Yến Vân Hà sẽ nhận được đáp án như lần trước.

Yến Vân Hà nắm lấy ngọc bội theo bản năng. Ít nhất vào lúc này, hắn sẽ không để vụt mất thứ này nữa.

Con ngươi Ngu Khâm khẽ co rút khi nhìn thấy động tác trong vô thức của hắn. Y nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, những cảm xúc phức tạp đều đã trôi đi, dường như đã bình tĩnh lại: "Được."

Yến Vân Hà nắm chặt miếng ngọc bội, chuẩn bị một hồi, không ngờ lại nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng.

Hắn kinh ngạc nhìn Ngu Khâm: "Ngài nói sao?"

"Nhưng lần sau nếu tiểu công tử không khỏe trong người, không được cưỡng ép bản thân ra ngoài." Ngu Khâm nói.

Yến Vân Hà nhẹ nhàng thở phào: "Đương nhiên, ta cũng rất quý trọng bản thân mà."

Ngu Khâm nói: "Giờ tiểu công tử lên ngựa đi."

Yến Vân Hà không muốn kết thúc đêm nay nhanh như vậy, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra còn có thể lấy cớ gì để ở lại.

Hắn và Ngu Khâm đều lớn lên tại kinh thành, Cẩm Y Vệ càng biết rõ đường lớn phố nhỏ trong kinh. Hắn không thể cứ dùng cái cớ đi dạo kinh đô mà kéo theo Ngu Khâm đồng hành cùng hắn.

Hơn nữa, Yến Vân Hà còn đang đắm chìm trong một câu đồng ý của Ngu Khâm. Hắn cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, nếu không sao Ngu Khâm lại dễ nói chuyện như vậy?

Hắn nắm lấy yên ngựa, xoay người bước lên. Ngay lúc hắn định cúi đầu nói thêm vài câu với Ngu Khâm đã thấy đối phương chỉ vào ngọc bội hắn treo bên hông: "Lần sau tới phủ bái phỏng**, cứ đưa ngọc bội ra là được."

Yến Vân Hà cầm miếng ngọc hồ lô tím, lắc lư tua rua***: "Hóa ra là một món đồ quan trọng như vậy, Ngu đại nhân cho ta không tiếc à?"

Ngu Khâm thở dài: "Chỉ cần lần sau đừng uống say rồi mới tới như hôm nay là được."

Yến Vân Hà khẽ nhướng mày, ý tứ sâu xa mà nhìn Ngu Khâm. Ngu Khâm cũng không nề hà mà nhìn lại hắn.

Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã giống như đánh quyền, qua lại vài chiêu. Là trò chơi mà bọn hắn đều hiểu rõ trong lòng.

Chỉ là tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh này, không biết đến khi nào mới bị đối phương bóc trần.

Yến Vân Hà ngồi trên lưng ngựa, hắn cúi người sát vào Ngu Khâm, rút ngắn khoảng cách giữa hai người trong chớp mắt.

Ngu Khâm không tránh không né, chỉ là một đôi môi lỗ mãng dường như muốn chạm vào môi y đã dừng lại trong gang tấc.

"Ngu Khâm." Khi Yến Vân Hà nói chuyện, trong hơi thở còn tràn ngập vị ngọt của rượu trái cây, giữa khí lạnh quẩn quanh trong không khí như có như không: "Lần sau lúc tới gặp ta thì đổi hương xông đi, mùi hương này... Ta không thích."

__________________________________

*trộm hương: ở đây dùng nghĩa như trộm hương cắp phấn, tham khao thêm ở [https://vtudien.com/viet-viet/dictionary/nghia-cua-tu-tr%E1%BB%99m%20h%C6%B0%C6%A1ng]

**bái phỏng: thăm hỏi, tớ để bái phỏng cho hợp với bối cảnh phong kiến.

***tua rua: từ gốc là ngọc tuệ [玉穗], là tua rua trang trí thường thấy trên ngọc bội.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com