"Lưu Ba, bây muốn đè chết ba mày đấy à..." Một giọng nói khàn đặc vang lên trong phòng.
Ngay sau đó, một cánh tay gầy gò chật vật vươn ra từ trong chăn túm lấy con mèo béo đang nằm đè trên ngực cậu ném nó sang đầu giường.
Chúc Du ôm lấy lồng ngực, thở hắt ra một hơi dài để giải tỏa cơn tức ngực do bị Lưu Ba đè lên phổi, "Phù——"
Cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.
Uống say khướt, rồi sao nữa nhỉ?
Rồi được Phó Văn Vũ đưa về?
Chắc là vậy... nhỉ? Ngay cả cậu cũng không chắc lắm.
Chúc Du xoay người ngồi dậy, ngáp một cái, cảm thấy mũi hơi khô, cổ họng cũng không thoải mái lắm.
Thực ra Chúc Du không nghiện rượu, hôm qua cũng chỉ muốn nếm thử hương vị thôi, ai mà biết Phó Văn Vũ lại chịu chi gọi hẳn một chai rượu nặng thế. Cậu chưa uống được bao nhiêu mà đầu óc đã quay cuồng rồi.
Rượu đúng là hại thân mà...
Chúc Du vỗ vỗ đầu mình, thầm nghĩ.
Theo thói quen, cậu vươn tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường nhưng lại chạm vào khoảng không.
Điện thoại không biết đã bị ném đi đâu mất rồi.
Chúc Du vén chăn xuống giường, uể oải xỏ dép lê bước ra phòng khách. Lưu Ba cũng bật nhảy xuống giường, lạch bạch lẽo đẽo theo sau.
Không biết có phải do uống rượu hay do bị Lưu Ba đè mà máu không lưu thông lên não, Chúc Du vừa ra khỏi phòng ngủ đã quên mất mình định ra ngoài tìm điện thoại.
Cậu đờ đẫn nhìn quanh phòng khách, nghĩ thầm: Mình định làm gì ấy nhỉ...?
Không nhớ ra nổi.
Thôi vậy.
Chúc Du dứt khoát xoay người đi thẳng vào phòng tắm.
Cậu súc miệng, nước lạnh khiến đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, cầm bàn chải lên chậm rãi đánh răng.
Nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, cậu có chút hoang mang. Giống như... cậu đã quên mất một chuyện gì đó quan trọng lắm.
Lưu Ba không ngừng cọ cọ chân cậu.
Chúc Du cúi đầu nhìn Lưu Ba, thấy nó có vẻ đói sau khi ngủ dậy liền lẩm bẩm với giọng nói còn ngái ngủ: "Đánh răng xong sẽ cho mày ăn mà."
Vừa dứt lời, khóe mắt cậu bất chợt liếc thấy thùng rác bên cạnh. Bên trong có mấy tờ giấy ăn dính máu.
Ngay lập tức, ký ức như cơn thủy triều ào ạt tràn vào đầu cậu, từng cảnh tượng chen nhau ùa tới.
Bịch.
Chiếc bàn chải điện màu xanh còn dính đầy bọt kem đánh răng rơi xuống bồn rửa mặt, bọt trắng bắn tung tóe.
Chúc Du nhớ ra rồi.
Tất cả.
Tiêu đời rồi.
Chúc Du, lần này mày thực sự tiêu đời rồi.
Cậu đưa hai tay lên ôm đầu bấu lấy tóc, mái tóc hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Say rượu.
Vô duyên vô cớ chui vào nhà người ta.
Chảy máu mũi.
Thậm chí còn không nhớ rõ là mơ hay thật — cậu đã cầu xin Bách Trầm cho mình... sờ thử...
Đờ i đi rồi.
Tình đồng chí cách mạng mới xây dựng được chút ít của cậu với Bách Trầm chắc chắn đã sụp đổ hoàn toàn.
Hình tượng của cậu lại sụp đổ sớm như thế này sao?
Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng...
Có ai đến cứu tui không?!
Ting ting.
Ting ting.
...
Tiếng thông báo tin nhắn từ WeChat vang lên từ phòng khách làm Chúc Du giật bắn cả người.
Cậu sợ đến mức cả người cứng đờ, chỉ lo đó là tin nhắn từ Bách Trầm.
Chúc Du ba chân bốn cẳng súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng, lấy khăn lau qua loa mặt rồi lao ra khỏi phòng tắm.
"Siri, mày đâu rồi?" Chúc Du gọi to.
Siri kêu một tiếng từ góc ghế sofa.
Chúc Du chộp lấy điện thoại gấp gáp mở khóa, hồi hộp kiểm tra xem Bách Trầm có nhắn tin không.
Nhưng màn hình thông báo hiện ra toàn là tin nhắn từ đám bạn của cậu.
Nhớ lại chuyện tối qua, dưới sự giúp đỡ của Phó Văn Vũ, cả đám này đã được "ân xá" khỏi danh sách đen, thế nên sáng sớm cậu đã nhận được vô số tin nhắn chào hỏi, quan tâm, thậm chí là spam.
Không thấy tin nào từ Bách Trầm, nhưng lại thấy tin nhắn của Phó Văn Vũ.
【Phó Văn Vũ: Tôi lên máy bay rồi.】
【Phó Văn Vũ: Khi nào tỉnh rượu nhớ cảm ơn anh bạn cùng phòng của cậu đàng hoàng, hôm qua tôi đưa cậu đến cửa là đi luôn, sau đó đều là anh ta chăm sóc cậu đó.】
【Phó Văn Vũ: Nhưng mà bạn cùng phòng của cậu có thân hình đỉnh thật đấy.】
【Phó Văn Vũ: Hỏi hộ tôi xem anh ta tập thế nào được không? Chế độ ăn uống ra sao, dùng loại whey hãng nào vậy?】
【Phó Văn Vũ: Tôi lên máy bay đây, tạm biệt nhé. Đừng nhớ tôi quá nha!】
【Phó Văn Vũ: Khóc lóc thảm thiết.jpg】
...
Vậy ra tất cả không phải mơ!!
Chúc Du thẫn thờ ném điện thoại xuống ghế, ánh mắt trống rỗng, gương mặt cứng đờ, ôm đầu tuyệt vọng rồi quỳ sụp xuống sàn nhà.
TIÊU — ĐỜI — RỒI.
—
Nửa tiếng sau.
Chúc Du đứng sau cánh cửa, hít một hơi thật sâu rồi thở ra đầy nặng nề.
Cậu mặc một chiếc áo len dày màu nâu, đội mũ len trắng, thậm chí còn đeo cả khẩu trang, quấn mình kín mít chỉ lộ ra mỗi đôi mắt mang đầy cảm giác... tội lỗi.
Nếu không phải ánh mắt lén lút thế này, nhìn qua chắc cũng không khác mấy ngôi sao ra ngoài tránh paparazzi là bao.
Chúc Du đưa tay lên ngực vuốt nhẹ, tự động viên chính mình.
Không sao đâu, Chúc Du à!
Trước đây bao nhiêu lần ra ngoài cũng đâu có gặp, lần này cũng sẽ không trùng hợp như vậy đâu!
Sau khi tự an ủi bản thân xong, cậu cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cậu lén lút mở cửa ra một khe nhỏ, thò đầu ra nhìn.
Cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt.
Chúc Du thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuồn ra ngoài rồi xoay người khóa cửa.
Cạch.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng mở cửa vang lên từ phía sau.
Chúc Du đang cúi người khóa cửa: ......Trời ơi bão táp mưa sa.
Cậu tuyệt vọng nhắm mắt.
"Chúc Du, cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"
Giọng nói trầm ấm của Bách Trầm vang lên ngay sau lưng làm Chúc Du giật nảy mình.
"À! Đúng rồi! Tỉnh rồi! Tui cảm thấy... siêu ổn luôn!" Chúc Du giật vội chìa khóa, xoay người nhìn Bách Trầm. Giọng điệu cứng nhắc, ánh mắt lảng tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào đối phương.
"Chuyện tối qua... cảm ơn anh nha."
"Không cần khách sáo."
Có vẻ như Bách Trầm cũng chuẩn bị đi học, anh mang theo một chiếc túi chéo màu đen, mặc một chiếc hoodie trắng dày.
"Vậy sao cậu đeo khẩu trang thế? Bị cảm à?" Bách Trầm quan sát Chúc Du một lượt, nhận thấy hôm nay cậu có chút khác lạ, liền hỏi han.
Chúc Du vội lắc đầu, chột dạ giải thích: "Không, chỉ là ngoài trời gió lạnh thôi."
Bách Trầm gật đầu, "Cậu đi học à? Muốn đi cùng không?"
Anh lại chủ động mời.
Chúc Du lập tức siết chặt quai đeo ba lô.
Kỳ thực cậu đâu còn mặt mũi nào để đi cùng Bách Trầm nữa.
Nhưng... cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
"Được, được thôi." Chúc Du đáp, giọng điệu càng thêm chột dạ.
Vậy là hai người sóng vai bước về phía thang máy.
Chúc Du cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, trong lòng đầy rối bời.
Câu hỏi đặt ra là những điều anh ấy nói đêm qua là mơ hay là thật đây? Quan trọng là Bách Trầm không nhắc đến, mà cậu cũng không dám chủ động đề cập đến chủ đề đó.
"Nhìn đường đi nào, Chúc Du." Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, một bàn tay ấm áp đột nhiên đặt lên trán cậu, ngăn không cho trán cậu có một cuộc tiếp xúc thân mật với bức tường phía trước.
"Cảm ơn, tui không chú ý lắm." Chúc Du lùi lại nửa bước, trong lòng vẫn thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mặt Bách Trầm.
Bách Trầm cau mày, quan tâm hỏi: "Cậu sao thế? Cảm giác như không tập trung lắm."
"Tui chỉ là..." Chúc Du nhìn anh, "Tui chỉ muốn hỏi về tối qua..."
Chúc Du vốn không phải kiểu người hay giữ chuyện trong lòng. Dù Bách Trầm không nói, cậu cũng sớm muộn gì sẽ tự mình hỏi: "Tui không có nói hay làm gì kỳ lạ chứ?"
"Anh phải tin tui, tất cả những gì tui làm tối qua đều là do say thôi, tui căn bản không phải kiểu người như vậy đâu mà!" Chúc Du vội vàng giơ ba ngón tay lên, "Tui thề!"
Ánh mắt cậu chân thành và kiên định, giống như một người sắp gia nhập Đảng với quyết tâm sắt đá vậy.
Bách Trầm nhìn cậu, khóe mắt cong lên, lúm đồng tiền bên má cũng hiện ra theo nụ cười, "Tôi biết rồi."
"Ê? Vậy là tui tối qua không làm gì sao?" Bách Trầm cao hơn cậu, bước chân cũng dài hơn, Chúc Du phải chạy chậm để theo kịp.
Bách Trầm nhận ra liền chậm lại, "Không có."
Anh cho Chúc Du một liều an thần, thấy cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm lại đột nhiên đổi giọng: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?!" Chúc Du vội vàng đuổi theo hỏi, ánh mắt khẩn trương đến mức không thể giấu được.
Bách Trầm nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhưng mà sau này cậu nên uống ít rượu thôi."
"Cậu uống rượu sẽ bị chảy máu mũi." Bách Trầm nói với vẻ mặt nghiêm túc và chân thành.
Chúc Du nhìn ra được, Bách Trầm chắc chắn không biết nguyên nhân thực sự khiến cậu chảy máu mũi tối qua.
Ngay khi Bách Trầm nói xong, gương mặt trắng trẻo của Chúc Du đột nhiên đỏ bừng lên.
Sắc đỏ lan đến hai bên má, ngay cả vành tai cũng đỏ lên, hòa vào mái tóc khiến hai chiếc khuyên tai nhỏ trên dái tai càng trở nên đen nhánh rõ rệt.
"Ồ, tui... tui biết rồi."
"Trước đây cậu chưa từng phát hiện ra à?"
"Chưa, lần đầu tiên như vậy, có lẽ... không hợp khí hậu chăng." Chúc Du mặt không biến sắc mà nói dối.
Bách Trầm có vẻ nửa tin nửa ngờ, "Vậy à..."
"Ừm ừm!" Chúc Du gật đầu lia lịa.
Hai người sóng vai đi cùng nhau, vì cả hai đều rất bắt mắt nên tỉ lệ người ngoái nhìn trên đường không hề thấp.
"Đúng rồi, đàn anh ơi, chúng ta có nên hẹn gặp giáo sư Mayra một buổi không?" Chúc Du đột nhiên hỏi.
"Tại sao?"
"Vì giáo sư vẫn chưa nói cho tui biết nên giúp anh như thế nào."
"Được, lát nữa tôi sẽ gửi email cho giáo sư."
Hôm nay gió ở London khá mạnh, lá vàng bị cuốn bay khắp trời, người qua lại cũng mang vẻ uể oải. Chúc Du ngáp một cái, cậu đúng là chưa có ngày nào không đói hoặc không buồn ngủ.
"Đàn anh, tui muốn hỏi anh một chuyện, tại sao anh lại mất đi cảm hứng sáng tác vậy? Có phải... có chuyện gì đã ảnh hưởng đến anh không?"
Trong mắt Chúc Du, Bách Trầm là một người xuất sắc, thậm chí gần như hoàn hảo, vậy mà vẫn có chuyện khiến anh phải bận lòng.
Bách Trầm không đội mũ, gió làm rối mái tóc của anh, nhưng khuôn mặt điển trai ấy vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Chúc Du chợt nhận ra phía sau tai phải của Bách Trầm có một nốt ruồi. Cậu lặng lẽ nhìn vài giây rồi mới quay đầu đi.
Bách Trầm dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới đáp: "Không có."
"Tôi không nghĩ có điều gì ảnh hưởng đến mình cả." Bách Trầm bổ sung.
Chúc Du mím môi, cau mày suy nghĩ, "Vậy thì lạ thật."
"Thôi, cứ nghe giáo sư nói thế nào đã." Chúc Du cả đời này ghét phải động não nhất.
Dù nói vậy, trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ xem nên giúp Bách Trầm như thế nào.
"Chúc Du, cậu không cần phải quá lo lắng về chuyện của tôi..." Lời còn chưa dứt, Bách Trầm đã bị Chúc Du ngắt lời:
"Tui đã nói rồi, tui không thích anh nói mấy câu như vậy!"
Chúc Du tức giận nắm lấy cổ tay Bách Trầm, kéo anh dừng lại để nhìn thẳng vào mình.
"Anh đã giúp tui rất nhiều lần, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để tui báo đáp mà anh cứ nói mấy lời đó hoài." Chúc Du giận đến mức hai tay vô thức chống lên eo.
"Tui sắp tức chết rồi!"
Nhìn Chúc Du trong cơn giận dỗi từ góc độ này, Bách Trầm cảm thấy cậu trông giống như một chú Samoyed đang cáu kỉnh, mà lại còn là một chú Samoyed màu hồng nữa.
Anh bật cười, khóe môi cong lên, vội vàng trấn an: "Đừng giận."
"Đừng giận mà." Bách Trầm lặp lại.
"Nếu muốn tui hết giận thì anh phải hứa với tui!"
"Hứa gì?"
"Hứa rằng sau này sẽ không nói mấy lời như thế nữa!"
"Được, tôi hứa sẽ không nói những lời đó nữa." Bách Trầm bắt chước động tác thề thốt khi nãy của Chúc Du, giơ ba ngón tay lên.
"Vậy mới đúng chứ." Chúc Du quay người đi tiếp, đột nhiên nói: "À đúng rồi, mai quán cà phê nơi tui làm thêm có tổ chức sự kiện, buổi chiều anh có thể ghé qua đi, tui mời anh ăn bánh!"
Bách Trầm bước nhanh theo sau. Hình như hôm qua Chúc Du cũng có nhắc đến chuyện mình làm thêm ở quán cà phê, nhưng hôm qua cậu đi vội quá, anh chưa kịp hỏi kỹ.
"Cậu tự kiếm tiền sinh hoạt bằng việc làm thêm à?"
"Không phải."
"Chẳng phải tui kể với anh rồi sao? Tui phạm một chút lỗi nên mới bị đưa đến đây." Chúc Du giải thích, "Với lại tiền sinh hoạt của tui cũng bị kiểm soát."
"Nhưng mà chi tiêu của tui có hơi... hơi nhiều một chút." Chúc Du dùng ngón cái và ngón út để ước lượng một khoảng nhỏ.
"Quan trọng nhất là!" Giọng Chúc Du cao hơn, nhấn mạnh: "Đồ ăn của người da trắng thực sự siêu siêu khó nuốt! Thế nên tui thường xuyên đến nhà hàng Trung Quốc ăn, mà đồ Trung thì lại đắt, chưa kể tui còn phải nuôi cả Lưu Ba nữa..."