Cứu Vớt Một Mối Tình Thầm Kín

Chương 4



Tôi thở dài trong lòng, thầm nghĩ: thôi thì còn thời gian dài phía trước.

 

Thế nhưng, tôi mới đến được ba lần thì đến lần thứ ba đã bị Giang Việt túm tay kéo vào hành lang.

 

Nếu phải mô tả, thì lúc đó anh ấy giống như một con thú nhỏ đang bị xâm phạm lãnh thổ, dựng hết gai lên mà cảnh cáo:

 

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

 

Nếu là người khác ép hỏi như vậy, chắc tôi đã sợ chạy mất dép rồi. Nhưng đây là Giang Việt, ánh mắt đen láy kia dán chặt lên tôi, dưới vẻ giận dữ là nỗi giằng xé và sợ hãi khó che giấu.

 

Tôi không hiểu nổi, nhưng lại thấy nhói lòng, vì vậy miệng tôi nhanh hơn não: “Tôi… Chỉ là có chút thích anh. Anh có thể cũng thích lại tôi một chút không?”

 

Giang Việt buông tay tôi ra.

 

Ngay giây sau đó, anh ấy bất ngờ bật cười.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười, trông rất đẹp, khiến tôi như chìm đắm trong nụ cười đó. Nếu giây trước tôi thích Giang Việt năm phần, thì từ giây này trở đi, tình cảm ấy đã tăng lên thành bảy phần rồi.

 

Nhưng nụ cười ấy không phải kiểu vui vẻ sảng khoái, mà vì khí chất của anh lại có vẻ u tối, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

 

Anh ấy từ từ tiến lại gần, tôi theo phản xạ lùi về sau vài bước, rất nhanh đã bị ép sát vào tường.

 

Không thể phủ nhận, dáng vẻ hiện tại của anh ấy sống động hơn hẳn cái vẻ lãnh đạm ngày thường, như thể đây mới là con người thật của anh sau lớp mặt nạ.

 

“Cô biết nói câu nói đó sẽ có hậu quả gì không?”

 

Tôi lắc đầu. 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Chỉ là tỏ tình thôi mà, chẳng lẽ anh ấy định đánh tôi à?

 

Giang Việt bóp cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Cô không biết thì để tôi nói! Tôi có vấn đề về tâm lý, tôi luôn cố kiểm soát bản thân để không làm gì quá đáng với cô, nhưng mà vừa rồi cô nói như vậy… Tôi thực sự… Rất khó kìm nén.”

 

Anh ấy cúi mắt nhìn tôi, hàng mi dày rậm che đi cảm xúc bên trong. Trong phút chốc, tôi tưởng anh ấy định hôn tôi.

 

Nhưng không! Dù miệng thì bảo là không kiềm chế, nhưng thực tế anh ấy vẫn rất nhẫn nại với tôi.

 

“Chẳng phải cô muốn kết bạn WeChat với tôi sao?”

 

Anh ấy lùi lại một bước, rút điện thoại ra chụp đại một tấm hình của tôi.

 

Ngay sau đó điện thoại tôi rung lên, là ảnh tôi với vẻ mặt đơ như gỗ.

 

Lúc này tôi thật sự kinh ngạc, sao tôi lại có WeChat của Giang Việt chứ?

 

Lờ mờ nhớ lại hồi nhập học tôi đã kết bạn rất nhiều người, sau đó không còn phân biệt nổi ai với ai, chẳng lẽ là lúc đó thêm anh ấy vào?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Việt cứ thế nhìn chằm chằm tôi, như một ngọn núi lửa c.h.ế.t đang âm thầm chực chờ phun trào.

 

Thấy tôi sững sờ, anh nở một nụ cười nham hiểm:

 

“Khi cô còn không biết, tôi đã luôn ở trong danh sách bạn bè của cô. Tôi đã âm thầm theo dõi, thu thập tất cả về cô. Phần bữa sáng cô đưa, tôi không nỡ ăn, đều mang về nhà bảo quản chân không, vì đó là thứ cô tặng tôi…”

 

“Tôi không biết ai đã nói cho cô biết về tâm tư của tôi, nhưng Bạch Vi, nếu cô sợ thì hãy chạy đi. Chạy thật xa, đừng bao giờ… Quay lại nữa.”

 

Chương 5

 

Làm gì có ai như anh ấy, cầm loa phát thanh to đùng, công khai tuyên bố rằng mình là người xấu, bảo tôi đừng đến gần.

 

Bề ngoài thì dữ tợn cảnh báo, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại vừa giằng xé vừa quyến luyến, khiến tôi chẳng hề sợ hãi, ngược lại chỉ cảm thấy anh ấy thật đáng thương và đáng yêu, như một chú chó đang ấm ức dữ lắm.

 

Mà điều tôi muốn làm, chính là dắt chú chó lớn này về nhà.

 

Nếu nói trước đây tôi hứa sẽ cứu Giang Việt chủ yếu là vì một loại trách nhiệm và sứ mệnh, thì bây giờ, tôi thực sự đau lòng vì anh ấy.

 

Nếu không có những bất hạnh đó, có lẽ anh sẽ vui vẻ, tươi cười nhiều hơn. 

 

Chỉ với gương mặt đó thôi, chắc những cô gái thích anh ấy có thể nắm tay nhau vòng quanh cả ngôi trường.

 

Tuần này qua đi là đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

 

Điều kiện của Giang Việt không tốt, cha anh ấy mất tích, chẳng để lại gì ngoài một căn nhà. Nghe dân tình trên diễn đàn nói rằng mỗi kỳ nghỉ anh đều đi làm thêm để kiếm tiền học phí.

 

Ngày đầu tiên trong lễ Quốc khánh, sáng sớm tôi đã ra ngoài, đi theo sau anh ấy, thấy anh bước vào một tiệm sách.

 

Tôi dùng điện thoại chụp lại tấm thông báo tuyển nhân viên dán trên kính cửa hàng.

 

Hôm sau, khi tôi lại xuất hiện trước mặt Giang Việt, anh mím môi, kéo tôi sang một bên, từ trên cao nhìn xuống:

 

“Xem ra cảnh cáo hôm trước tôi nói, cô hoàn toàn không để tâm.”

 

Tôi chỉ bộ đồng phục màu xanh lá giống hệt anh ấy trên người mình, không chút hổ thẹn:

 

“Tôi đến làm thêm mà.”

 

Ánh mắt Giang Việt sâu thẳm, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu như muốn nuốt chửng tôi, nhưng cuối cùng chẳng làm gì cả, chỉ ôm một chồng sách rồi lặng lẽ bước ra ngoài, bóng lưng vừa trầm mặc vừa bực bội.

 

Cả tiệm sách gồm có bốn nhân viên, tính luôn tôi và Giang Việt. Hai người còn lại, một là chú trung niên tầm bốn mươi, một là cô gái tóc ngắn trạc tuổi tôi.

 

Thấy tôi cứ rảnh là chạy theo Giang Việt, cô gái tóc ngắn len lén hỏi: “Bạn trai cô à?”

 

Tôi cười đáp: “Chưa phải.”

 

Cô ấy vỗ vai tôi cổ vũ: “Cố lên nha, trông là biết anh ấy khó theo đuổi rồi. Chúc cậu thành công!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com