Cửu Trọng Tử

Chương 362: Vướng bận



Phủ Anh quốc công là quyền quý trăm năm, quan hệ với các hào môn thế gia không thể cắt đứt, gỡ càng thêm rối. Xuân yến là thời điểm gia tăng tình cảm, tu bổ vết nứt, cơ hội tốt để xây dựng lại quan hệ. Nhưng nếu cho rằng xuân yến của phủ Anh quốc công vô cùng khó thì cũng không đúng. Tiêu chuẩn yến hội và cấp bậc lễ nghĩa đều đã có quy tắc, người chủ trì chỉ cần dựa theo đó. Mà cho rằng dễ dàng thì cũng sai rồi. Năm trước, khách có thể yêu cầu yến hội hoành tráng nhất, còn năm nay, phủ Anh quốc công chỉ chuẩn bị yến hội tầm trung.

Tống Nghi Xuân cảm thấy bản thân còn chưa chắc đã xử lí được, chứ đừng nói là con dâu mới như Đậu Chiêu.

Ông sung sướng giao việc chuẩn bị xuân yến cho Đậu Chiêu.

Quả thật là Đậu Chiêu không biết. Nhưng nàng có thể tùy cơ ứng biến, có thể sử dụng người của Tống Mặc. Huống chi, nàng còn có Tống Mặc.

- Để ta lo liệu xuân yến năm nay -  Hắn vỗ vỗ tay Đậu Chiêu, trấn an nàng. - Ta đã nói qua với hoàng thượng rồi. Phủ Anh quốc công chúng ta ít con cháu, nàng lại đang có mang, không thể vất vả. Hoàng thượng rất tán đồng, vậy nên mới cho phép ta nghỉ năm ngày.

Nhưng đến giờ, trên tay nàng vẫn chưa có danh sách chuẩn bị xuân yến.

Đậu Chiêu cười khanh khách.

Nàng càng cảm thấy Tống Nghi Xuân nhỏ nhen như nữ nhân.

Tống Mặc không hiểu Tống Nghi Xuân đang nghĩ gì, còn nàng đứng từ góc độ của nữ nhân lại dễ dàng đoán ra.

Nàng phải làm Tống Nghi Xuân rớt hai con mắt.

Đậu Chiêu nhắc người hầu của mình phải kín miệng, dù bận nhưng vẫn ung dung dùng bữa.

Cho nên khi Tăng Ngũ phụng lệnh Tống Nghi Xuân mang danh sách khách mời tới, Đậu Chiêu đặt canh tổ yến đã uống được một nửa xuống bàn, gọi: 

- Nghiên Đường! Quốc công gia đưa danh sách khách mời hôm nay, chàng mau đến thượng viện đi, các quản gia đang chờ chàng đó! Sắp đến giờ dùng cơm trưa, chắc là khách đã đến đầy đủ, lỡ đồ ăn có vấn đề thì không ổn.

Giọng điệu giống như đang sai bảo người hầu.

Tăng Ngũ hoảng sợ.

Phu nhân có thể sai bảo thế tử gia?

Mà Tống Mặc lại thản nhiên đáp: 

- Biết rồi! Ta đi ngay đây. Bên ngoài rất lạnh, nàng đừng đi lung tung, cẩn thận bị ốm.

Tăng Ngũ chỉ cảm thấy cái trán ướt đẫm mồ hôi, ngực lạnh buốt.

Sao mình lại tin lời quốc công gia, mù quáng đi theo quốc công gia chứ?

Quốc công gia đắc tội với thế tử gia, thế tử có thể làm gì phụ thân của mình?

Nhưng nếu hắn đắc tội với thế tử gia, Lữ Chính kia chính là tấm gương của hắn.

Tăng Ngũ rón rén theo Tống Mặc ra khỏi Di Chí đường, vòng một vòng rồi lại quay về, quỳ gối trước mặt Đậu Chiêu: 

- Thưa phu nhân, không phải nô tài không muốn đưa danh sách đến sớm! Nô tài cũng chỉ mới nhận được danh sách thôi. Nô tài không dám chậm trễ một khắc nào! Nếu phu nhân không tin, có thể hỏi sai vặt của nô tài. Nô tài lừa ai cũng không dám lừa phu nhân. Lòng nô tài luôn hướng về phu nhân. Lần trước, than củi sưởi ấm trong phòng quốc công gia sắp dùng hết, quốc công gia muốn nô tài ra ngoài mua. Nô tài sợ ảnh hưởng đến thanh danh của phu nhân nên lập tức bảo a hoàn báo tin cho Nhược Chu tỷ tỷ.

Không phải vì ngươi sợ liên lụy à?

Đậu Chiêu không để bụng phất tay.

Nàng chẳng muốn chấp nhặt loại người như Tăng Ngũ.

Nhưng mà nàng không thể không cảm thán.

Da hổ Tống Mặc này dùng tốt ghê!

Bằng không, cho dù Tăng Ngũ sợ liên lụy cũng sẽ không khom lưng uốn gối đến vậy.

Nàng nhìn Tăng Ngũ cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến gì đó, gọi hắn trở lại: 

- Trong phòng Nhị gia có ba a hoàn sắp đến tuổi xuất giá. Quốc công gia đã định thế nào chưa?

Tăng Ngũ nghe vậy thì mừng rỡ, vội thưa: 

- Phu nhân yên tâm! Nô tài lập tức tìm hiểu giúp phu nhân.

Đậu Chiêu cười khẩy: 

- Khỏi cần! Nếu muốn tìm hiểu, ta phái Nhược Chu đi hỏi còn  nhanh hơn ngươi.

Tăng Ngũ héo như cà gặp sương, ngượng ngùng đáp: 

- Quốc công gia muốn chuyển một a hoàn tên Xuyến Nhi trong phòng mình đến phòng Nhị gia, còn chuyện ba a hoàn kia thì không nói gì ạ.

Có mà không quan tâm!

Đậu Chiêu cười như không cười, hỏi hắn: 

- Vậy còn ngươi? Không ai nhờ vả người à? Làm việc trong phòng Nhị gia, ngay cả a hoàn tam đẳng cũng có thể đeo vàng đeo bạc, sai bảo vú già. Đúng là một cửa làm ăn tốt.

Mặt Tăng Ngũ đỏ bừng, vội nói: 

- Đây là chuyện của các chủ nhân, đâu có chỗ cho nô tài múa tay ạ?

- Ngươi biết vậy thì tốt! - Đậu Chiêu không chờ hắn nói xong đã cắt lời. - Ngươi lui xuống đi. Có việc, ta sẽ gọi ngươi.

Tăng Ngũ bất an lui xuống.

Tố Lan lẩm bẩm: 

- Phu nhân nói chuyện này với hắn làm gì? Theo nô tì, nếu quốc công gia đã có sắp xếp, chúng ta khỏi phải tranh, có khi Nhị gia lại cho rằng chúng ta không đúng. Chẳng bằng mời Nhị gia lại đây, thăng người Nhị gia vừa ý lên nhị đẳng hoặc nhất đẳng, chúng ta thì thêm người vào làm a hoàn thô lậu. Những người không bị chủ nhân đề phòng nhất thường là a hoàn, vú hầu thô lậu.

Đương nhiên còn có thể tạo thêm khoảng cách giữa quốc công gia và Nhị gia, khiến hai người sinh mâu thuẫn.

Nhưng những lời này không nên nói với phu nhân, dù gì quốc công gia cũng là cha chồng của phu nhân, lời này nói ra, sẽ chỉ làm phu nhân khó xử.

Đậu Chiêu "ồ" lên:

- Mới ba ngày không gặp đã phải rửa mắt nhìn lại rồi! Từ khi Tố Lan của chúng ta đính hôn với Trần Hạch, hình như biết rất nhiều thứ, ngay cả việc này cũng biết. Ngươi thành thật khai ra, có phải là Trần Hạch nói cho ngươi?

Tố Lan đỏ bừng mặt.

Cũng may nàng là người hào sảng, tuy thẹn thùng nhưng vẫn tự nhiên đáp:

- Vâng ạ! Hắn thấy nô tì không vui, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lời vừa này đúng là hắn nói với nô tì.

Đậu Chiêu đã biết Tống Nghi Xuân định chuyển a hoàn nhị đẳng trong phòng mình cho Tống Hàn. Nhưng thấy Tăng Ngũ sợ Tống Mặc như vậy, nàng muốn đánh Tăng Ngũ một gậy để hắn nhớ rõ, nói không chừng về sau có chỗ hữu dụng.

Đậu Chiêu bất giác tui nghỉu, tựa như không nỡ nhưng vẫn phải gả con gái đi.

Tống Mặc hy vọng nàng thoải mái khi ở Di Chí đường, muốn nàng gả một đại a hoàn cho Trần Hạch. Nàng rất thích Trần Hạch trung nghĩa. Nhưng người thành thân là Tố Lan, Tố Lan thấy ưng mới được. Nàng sợ Tố Lan đồng ý chỉ vì ơn tình, vì vậy vẫn do dự. Không ngờ sau khi biết, Tố Lan lại chạy ra ngoại viện, chỉ tên hỏi họ muốn gặp Trần Hạch, nói linh tinh với Trần Hạch cái gì mà:  "Nếu ngươi trung thành với thế tử và phu nhân, ta sẽ lấy ngươi. Nếu không, cho dù chúng ta có thành phu thê cũng không lâu dài được."

Đậu Chiêu gấp đến độ hoa mắt chóng mặt, chỉ trách nàng quá yêu chiều Tố Lan, vội bàn việc đổi người với Tống mặc. Thế mà Trần Hạch và Trần mẫu lại thuận theo, sau khi biết câu chuyện của tỷ muội Biệt thị, càng cảm thấy Tố Tâm và Tố Lan trung liệt, nên lập tức đồng ý hôn sự này.

Xem ra Trần Hạch cũng tốt với Tố Lan, còn biết dạy Tố Lan đối nhân xử thế.

Chỉ có như vậy, Tố Lan mới có thể trưởng thành.

Đây cũng là thiếu sót của Đậu Chiêu và Tố Tâm.

Người trước coi Tố Lam như con gái, người sau thì luôn hổ thẹn vì gia biến.

Nếu gả cho Trần Hạch, có thể đền bù đắp những thiếu sót của Tố Lan. Đúng là một mối nhân duyên tốt!

Đậu Chiêu chắp tay trước ngực, xin Bồ Tát phù hộ hai tỷ muội Biệt thị đều có cuộc sống tốt đẹp, phu thê đầu bạc răng long.

Bái xong, nàng nghĩ tới Cam Lộ và Tố Quyên.

Càng đau đầu hơn!

Kiếp này và kiếp trước có rất nhiều khác biệt, phải làm sao bây giờ?

Đậu Chiêu viết tên những người có độ tuổi phù hợp trong Di Chí đường lên giấy, bắt đầu suy nghĩ.

Tống Mặc vào phòng, thấy thê tử đang chống cằm trầm tư dưới đèn. Khuôn mặt trắng mịn như ngọc, đôi mắt đen láy sáng ngời, mi dày cong cong khép hờ trông hơi kiêu ngạo, hơn nữa còn mang vẻ đẹp đoan trang, điềm tĩnh.

Hắn ra hiệu a hoàn trong phòng không lên tiếng, cứ đứng ở đó thưởng thức một lúc lâu mới lặng lẽ đến gần.

Trên bàn la liệt giấy viết kín tên người.

Tống Mặc không nhịn được mà bật cười: 

- Nàng đang luyện chữ à?

Thế là dọa Đậu Chiêu giật mình.

Nàng hờn dỗi mắng: 

- Chàng về sao không lên tiếng?

Tống Mặc không ngờ lại vậy, vội ôm nàng, nhận lỗi: 

- Ta không tốt, không bao giờ như thế nữa.

Đậu Chiêu nhíu mày, hỏi: 

- Chàng đã uống rất nhiều rượu?

Tống Mặc ngửi mùi trên người.

- Mùi rượu còn nồng à? Ta tắm rửa rồi mới vào. Để ta đi xúc miệng tiếp!

Đậu Chiêu cũng uống được rượu. Hơn nữa, ngoại trừ mùi rượu, trên người hắn còn thoang thoảng hương thảo mộc, không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Nàng ôm eo Tống Mặc, cười bảo: 

- Không cần! Chỉ nồng hơn ngày thường một chút thôi. Xuân yến hôm nay thế nào? Ta nghe nói đồ ăn trưa khá ổn, may là rượu không tồi, lại mời gánh hát nổi tiếng đến, cuối cùng không bị phê bình điều gì!

Tống Mặc cắn tai nàng, thủ thỉ: 

- Đúng như nàng dự tính! Những người đó chỉ nhìn chăm chăm con hát, nào biết mình đã ăn cái gì đâu?

Đậu Chiêu cười ha hả.

Nàng đề phòng tai họa trước ấy mà!

Tóm lại, nàng rất vui vì đã khiến Tống Nghi Xuân ngã ngửa.

Tống Mặc lại chân thành cảm tạ: 

- Nàng vất vả rồi! Nghĩ ra cách hay thật!

Đậu Chiêu cười hỏi:

- Hôm nay chàng làm trò khiến Tăng Ngũ quy phục ta thì thế nào?

Tống Mặc không lên tiếng. Đôi mắt như sao sớm lấp lánh, nhìn nàng đăm đăm.

Tim Đậu Chiêu đập loạn, cảm giác như rơi vào biển trời đầy sao, chìm nổi trong đó.

Tống Mặc khẽ cười, dịu dàng hôn lên môi nàng: 

- Thọ Cô là đồ ngốc!

Đậu Chiêu hoàn hồn, hai má nóng ran, lườm hắn.

Lại không biết ánh mắt ẩn chứa nhu tình, liếc một cái càng thêm kiều mỵ.

Ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt.

Trong đêm tối vang lên âm thanh trầm thấp cùng tiếng Đậu Chiêu kêu khe khẽ...

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com