Tiểu Đông một giây đã xù lông: “Cái tên trứng thối kia!” Cậu hung dữ: “Gã ta lại ở chỗ này?”
Khúc Kha hít một hơi, đem tình huống hôm nay đại khái nói lại, ngay sau đó mới khoe: “Thì chính là như vậy. Em còn đ.â.m cho gã ta hai đao.”
Tiểu Đông: “!!!”
Tiểu Bắc: “Chị làm rất đúng.” Nhóc hung tợn: “Cái loại người xấu này, c.h.ế.t không đáng tiếc.”
Khúc Kha: “Đúng vậy.” Cô chậm rãi nói: “Hy vọng, thầy Túc có thể xử lý xong.”
Tiểu Bắc nghiêm túc: “Thầy Túc có thể. Em biết thầy Túc rất lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khúc Kha: “Sao em lại biết?”
Tiểu Bắc: “Biết đó.”
Khúc Kha cười cười, hỏi: “Lý tiên sinh lầu hai kia, chị nhìn thấy con nhà hắn cùng mấy đứa chơi.”
Mấy đứa nhỏ trong khu nhà không nhiều lắm, tính toán một lượt thì nhà cô có Tiểu Đông coi như một nửa đứa nhỏ, Tiểu Bắc là một, còn có Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Nha, con trai của Lý Tiên Sinh lầu 2 và con gái của dì Chương lầu 4. Đám nhỏ dưới mười mấy tuổi chỉ có mấy đứa như vậy.
Như nhà bà Bàng chỉ có một trai một gái đều đang đi học, khoảng 14 - 15 tuổi, luôn đi sớm về trễ, rất khắc khổ học tập. Tính cách hai đứa nhỏ cũng khá giống với Bàng tiên sinh, đều ngoan ngoãn an tĩnh lại mang theo chút thẹn thùng chứ không giống với bà Bàng tâm tư khôn khéo như vậy.
Còn mấy đứa khác, tuổi lớn hơn một chút cũng không được coi như trẻ con nữa.
Cho nên đám trẻ nhỏ thực ra không nhiều lắm, số lượng đã không nhiều lại ít chơi với nhau. Con gái nhà dì Chương chỉ ở trong nhà rất ít ra ngoài. Đứa bé nhà Lý gia cũng bị quản lý khá nghiêm khắc, thời gian có thể ra ngoài cùng đám trẻ con chơi cực kỳ ít.
Hôm nay thật hiếm có lại có thể chơi với nhau.
Khúc Kha: “Con trai nhà họ Lý kia sao lại cùng chơi với mọi người?”
Tiểu Đông lắc đầu, mắt to thực sáng trong: “Không biết, nó nói muốn cùng nhau chơi.”
Tiểu Bắc lại khôn khéo hơn, nhóc lập tức nói: “Nó hỏi chuyện nhà chúng ta, nó hỏi bọn em có biết chị viết cái gì không? Còn nói bọn em chỉ là trẻ con, chắc chắn chị sẽ không nói cho bọn em biết.” Nhóc hừ một tiếng, nói: “Em biết thừa, cái này gọi là phép khích tướng.”
Khúc Kha kinh ngạc nhướng mày, nói: “Em còn biết phép khích tướng cơ đấy.”
Tiểu Bắc: “Chị nói với em cái gì, em đều nhớ rõ.”
Khúc Kha giờ mới nghĩ ra, lúc bọn họ ở trên đường từ Bắc Bình đến đây, ngồi trên xe lửa không có việc gì nên quả thật cô đã nói rất nhiều chuyện lung tung rối loạn như vậy cho hai đứa nhỏ nghe, thậm chí còn bao gồm một chút kế sách nhắm vào Bạch gia.
Cô nói: “Em thật thông minh.”
Tiểu Bắc đắc ý: “Hắc hắc, đầu óc em tốt thế đấy.” Nhóc còn kiêu ngạo nói: “Em dĩ nhiên sẽ không trúng kế, em còn kiêu ngạo mà nói với nó là em dĩ nhiên biết chị biết cái gì. Em còn được đi sửa điện ảnh, mấy minh tinh điện ảnh đó em đều gặp qua rồi. Ngay cả minh tinh siêu cấp nổi danh Đào Mạn Xuân còn mời bọn mình ăn cơm đấy thôi.”
Khúc Kha gật đầu: “Như vậy rất tốt.”
Tiểu Bắc: “Em biết nó muốn hỏi cái gì, em mới không nói!” Đuôi nhỏ của thằng bé như muốn vểnh lên đầy đắc ý: “Hắc hắc.”
Khúc Kha xoa xoa đầu nó, nói: “Đúng vậy, không nên nói cho bọn hắn.”
Ai biết con trai họ Lý có báo cáo lại với Lý tiên sinh hay không chứ?