Cuộc Sống Thường Ngày Của Nữ Phụ Giác Ngộ Và Con Đường Sự Nghiệp Thập Niên 80

Chương 25: Chết không hối cải - Đây mới là đả kích chí mạng.



"Chị thật sự không phải là vì Phó Hải sao?" Giang Phương Phương trầm mặc một hồi, đem những lời Giang Lan Lan nói phía trước mang đến cho cô sự chấn động đè xuống, hỏi.

 

"Hửm?" Giang Lan Lan nghiêng đầu, nhìn kỹ Giang Phương Phương, thấy cô ta tuy rằng mặt đầy nước mắt, nhưng cũng thể hiện đầy đủ khí thế của nữ chính trong một cuốn sách, lê hoa đái vũ mang theo chút chất vấn chắc chắn, khiến người ta theo bản năng liền cảm thấy chột dạ.

 

Đáng tiếc, cô quang minh lỗi lạc, sẽ không bởi vì chất vấn của đối phương mà sinh ra một chút cảm giác chột dạ. Chột dạ gì chứ, cô còn không coi trọng người như Phó Hải nữa đấy!

 

Ai mà thích loại du côn đầu đường xó chợ kia chứ, cho dù đối phương là nam chính cũng không được, người như Cố Gia Thâm mới là gu của mình!

 

Giang Lan Lan chớp mắt, hơi bị sốc bởi suy nghĩ của chính mình….

 

"Chị thật sự không phải là bởi vì Phó Hải thích em, mà em thích Phó Hải, mới đối với em như vậy sao?" Giang Phương Phương lặp lại một lần, và nói, "Em nghĩ kỹ rồi, trước đây chị chưa từng nói những lời này, có thể thấy được không phải là thật sự để ý, nhưng từ sau khi chị thích Phó Hải, liền bắt đầu xa lánh em, so đo với em…"

 

Giang Lan Lan thật sự không thật sự không hiểu tại sao suy nghĩ của cô lại kỳ quặc như vậy, cô cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Cô thật sự nghĩ vì tôi thích Phó Hải mới làm mấy chuyện này, cố tình làm khó cô, không thèm để ý đến cô à? Vậy thì thật sự không phải, hiện tại tôi đối với Phó Hải, một chút hứng thú cũng không có."

 

"Còn nữa, trước đây tôi không nói những chuyện cũ rích kia, không có nghĩa là tôi không để ý, cô học giỏi, đến cả logic này cũng không hiểu sao? Không nói, không có nghĩa là không để ý, có hiểu không?"

 

Giang Phương Phương trầm mặc, rõ ràng không tin lắm, Giang Lan Lan theo đuổi Phó Hải lấy lòng, chuyện này ai ai cũng thấy.

 

Trước đây, cô ấy cảm thấy người chị họ này bị Phó Hải và những người bên cạnh cậu ta ghét bỏ, không có bất kỳ uy h.i.ế.p nào, mà bây giờ, cô ấy  cảm thấy có nguy cơ, hơn nữa cho rằng Giang Lan Lan chính là bởi vì chuyện này mà tính tình thay đổi lớn.

 

"Tôi nói thẳng ra, tôi chỉ thích con ch.ó què chân nhà ông Viên ở đầu thôn, chứ không thích gì đến Phó Hải. Đừng nói thêm gì nữa, tôi nói đến thế là hết lời, có giải thích nữa cũng không giải thích ra được cái gì hay ho."

 

"Tôi phải ngủ rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

 

Nói xong, cô lại nằm xuống. Bây giờ cô rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.

 

Nói ngủ là ngủ, còn về việc Giang Phương Phương ở bên tấm rèm đứng bao lâu, lại khóc bao lâu, cô cũng không biết.

 

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn đã ra ngoài, Giang Lan Lan cảm thấy mình đi ngang qua tấm rèm ngăn cách còn có thể mơ hồ nghe thấy đối phương trở mình không yên, kéo cửa phòng ra còn nghe thấy một tiếng nức nở cố gắng đè nén.

 

Cô phản ứng lại, không khỏi khỏi thở dàu trong lòng, chỉ có chút chuyện này, có cần thiết không…

 

Nhưng ngẫm lại, cô em họ của nữ chính này trong "sách" trên con đường tình cảm với nam chính, liền thường xuyên dùng nước mắt đem nam chính ngông cuồng như con lừa kéo lại thật chặt, đây cũng coi như là một loại năng lực.

 

Cô ấy là vừa cương vừa nhu, vừa có thể tỏa sáng trong sự nghiệp, cũng có thể xử lý tình cảm hài hòa tốt đẹp. Đôi khi nước mắt không phải là bằng chứng cho sự yếu đuối của phụ nữ, mà là một loại vũ khí đặc biệt.

 

Nhưng những điều này Giang Lan Lan đều không quan tâm, bởi vì cô phải đi bày sạp bán ốc.

 

Hôm nay Triệu Ái Kim ở trong phòng giả chết, gọi thế nào cũng không dậy, Giang Lan Lan đành phải để người mẹ nhút nhát của mình đi cùng.

 

Đến chợ, quả nhiên, hai vợ chồng Triệu Kiến Quân đã bày sạp rồi! Thôn Tiểu Lĩnh của bọn họ gần Ngô Mao Câu, từ sáng sớm đã đến chiếm vị trí, nhìn thấy mẹ con Giang Lan Lan đến, hai vợ chồng đồng loạt quay đầu, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.

 

Nhưng lần này Giang Lan Lan không định bỏ qua cho bọn họ, trước tiên cô tìm một vị trí, dặn mẹ mình bày sạp hàng ra, sau đó liền hăm hở đi về phía Triệu Kiến Quân.

 

"Ôi Lan Lan…" Hà Tú Anh ngăn không kịp, đành phải trơ mắt nhìn cô đi, nhưng bà vừa thu dọn sạp hàng vừa nhìn chằm chằm bên kia, dự định chỉ cần nhìn thấy con gái chịu thiệt, bà nhất định lập tức chạy qua giúp đỡ.

 

Phụ nữ nông thôn không có bản lĩnh gì khác, nhưng sức lực lớn, thật sự đánh nhau, không thiệt thòi!

 

"Là Lan Lan à…" Triệu Kiến Quân mắt thấy Giang Lan Lan đi tới, sờ sờ đầu, lúng túng.

 

"Lần này chúng ta cách rất xa, không có tranh giành việc làm ăn của cháu!" Vợ Triệu Kiến Quân là Tôn Mai Hương nheo mắt cười.

 

Rõ ràng cho rằng Giang Lan Lan là đến gây chuyện.

 

Giang Lan Lan cười: "Chú thím hai của Phương Phương, cháu cũng không nói gì khác, chính là nghe khách quen nói các người ra ngoài đều nói, ốc của các người, là cháu tận tay chỉ dạy? Còn nói hai sạp hàng nhà chúng ta là cùng một nhà? Thật sự có chuyện này sao?"

 

Khí thế của Triệu Kiến Quân càng yếu hơn, ông ta lắp bắp muốn nói chuyện, Tôn Mai Hương vội vàng giẫm ông ta một cái, cười híp mắt nói: "Bọn thím không có nói như vậy, đều là người khác đồn thổi, Lan Lan à, cháu đừng tin! Chúng ta mở cửa làm ăn, mỗi người làm một kiểu, không ai làm phiền ai!"

 

Giang Lan Lan nhếch khóe miệng: "Được, các người nói như vậy cháu liền yên tâm, nếu không đến lúc đó mùi vị không giống nhau, người khác còn tưởng cháu không thành thật."

 

Cô rũ mắt xuống nhìn ốc trên sạp hàng của hai vợ chồng, ừm, từ "sắc" đã không ra gì, chắc là không nỡ bỏ dầu, khô khốc không có chút bóng dầu nào, ốc ít rau cần nhiều, nhìn như gói một cân rưỡi, có lẽ ốc cũng chỉ nhiều hơn một cân của cô mấy con.

 

Cô cũng không nhìn sắc mặt của hai vợ chồng, quay người bỏ đi.

 

Dù sao cũng là người thân, lời nói đến mức này, nếu người ta còn mượn danh nghĩa của cô, thì đừng trách cô không nể tình.

 

"Xì, làm cái vẻ mặt c.h.ế.t tiệt đó cho ai xem? Đúng là đồ con ranh! Tưởng ai còn sợ cô ta chắc?" Tôn Mai Hương nhìn bóng lưng Giang Lan Lan, nụ cười trên mặt hạ xuống, trợn mắt khinh bỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ôi, cũng là chúng ta không nên nói với người khác như vậy, dù sao cũng không tốt, sau này chúng ta đừng nói như vậy nữa." Triệu Kiến Quân bất an nói.

 

Tôn Mai Hương liếc xéo ông ta một cái, không thèm để ý nói: "Cách nói này có tác dụng tại sao không dùng, ông sợ cái rắm gì, nói toạc ra chúng ta đều là người thân của cô ta! Trưởng chai! Cô ta chẳng lẽ còn dám thật sự đến hất tung sạp hàng của chúng ta sao? Tôi còn cứ thích nói như vậy đấy."

 

Triệu Kiến Quân vốn dĩ cũng không phải là người hiền lành gì, lúc này Tôn Mai Hương đã nói như vậy, ông ta cũng không nói gì nữa.

 

Hai vợ chồng khi có khách đến hỏi, vẫn nói tài nghệ nhà mình chính là cô gái nhà họ Giang ở đối diện tận tay chỉ dạy, hai nhà đều là người thân.

 

Lời này có người tin, có người cũng không tin, nhưng cuối cùng vẫn khiến cho việc làm ăn của bọn họ tốt hơn rất nhiều.

 

Giang Lan Lan bên này, tuy nói có những khách sành ăn thích món này, thậm chí có người còn mua hai gói ba gói, nhưng có hai vợ chồng Triệu Kiến Quân một phương diện đánh vào giá cả, cuối cùng vẫn là mất đi rất nhiều khách hàng không quá coi trọng mùi vị.

 

"Lan Lan, chúng ta hôm nay có thể bán hết không?" Hà Tú Anh nhìn phía đối diện bên kia có rất nhiều người, không khỏi lo lắng nói.

 

Bà nhát gan, không dám mở miệng mời chào khách hàng, cho nên Lan Lan bảo bà phụ trách gói hàng là được, lúc này việc làm ăn không tốt như vậy, bà liền luôn nhìn tình hình bên phía Triệu Kiến Quân.

 

Bên kia đến mấy khách hàng, bà liền có chút chán nản, bên mình người so với bên kia nhiều, nụ cười của bà ta liền lại nhiều hơn một chút, lặp đi lặp lại, tâm trạng thay đổi qua lại.

 

"Mẹ, mẹ yên tâm, chỗ của chúng ta làm không nhiều, bán hết không có vấn đề." Giang Lan Lan an ủi.

 

Giang Lan Lan tranh thủ thời gian hỏi thăm khách hàng trung thành của mình, biết được đối diện vẫn không biết xấu hổ, tính tình cũng nổi lên, thật sự là cho thể diện mà không cần, cứ phải làm những chuyện không có đạo đức này.

 

Cô suy nghĩ một chút, dặn dò Hà Tú Anh hai câu, liền nhanh chóng rời đi.

 

Không lâu sau, liền cầm một tấm ván gỗ viết chữ lớn trở về, Hà Tú Anh chăm chú nhìn, trên đó không phải viết hai hàng chữ sao  "Sạp hàng này độc nhất vô nhị, chỉ có một nhà này!"

 

Điều này còn có hiệu quả hơn so với việc giải thích từng người một, quả nhiên một lát sau liền có một bà cụ oán trách: "Ôi chao, hóa ra kia không phải là nhà của các cháu, thảo nào ông nhà tôi nói mùi vị không ra gì, so với sạp hàng của các cháu không thể so sánh được!"

 

Bà đương nhiên một chữ cũng không nhắc đến việc mình là ham chút lợi nhỏ, cảm thấy sạp hàng kia lượng nhiều tiền ít, mới nghĩ mua về, kết quả thì sao? Ông nhà bà ta kén ăn, nói kém xa rồi! Không ngon!

 

Giang Lan Lan liền cười: "Sau này nhận rõ nhà cháu, đảm bảo bà hài lòng!"

 

Cô bé con, cười lên xinh đẹp, tay cầm muỗng cũng hào phóng, lập tức liền cho bà cụ múc thêm nửa muỗng, nhìn bà cụ cười đến nếp nhăn đầy mặt, liên tục cảm ơn.

 

Nhưng đối diện thao tác như vậy, Giang Lan Lan bên này bán quả thật không nhanh như bình thường, trước kia là một con ốc khó cầu, có người đến muộn ốc đều bán hết rồi, chỉ có thể hối hận vỗ đùi. Hiện tại thì gần đến trưa mới đến, cũng ít nhiều còn một chút.

 

Đến trưa, trong giỏ vẫn còn lại một ít ốc, Hà Tú Anh còn muốn đợi thêm, Giang Lan Lan vung tay lên: "Không bán nữa, lúc này người ta đều về nhà ăn cơm trưa rồi, chúng ta không cần phải đứng đây phơi nắng đợi."

 

Hà Tú Anh tự biết mình không có kinh nghiệm gì, con gái nói gì bà liền nghe theo, nghe vậy không nói hai lời liền bắt đầu thu dọn sạp hàng, loại việc này bà ta làm rất thành thạo, không cần con gái động tay.

 

Giang Lan Lan thấy mẹ mình đang thu dọn, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, hai vợ chồng kia cũng đang thu dọn đồ đạc, xem ra cũng chuẩn bị đi.

 

Cô nhanh chóng đi qua, nhìn giỏ của bọn họ: "Ô, hai người cũng không bán hết sao?"

 

Tôn Mai Hương nghĩ thầm, con bé c.h.ế.t tiệt này sao lại đến nữa?

 

Ngoài mặt vẫn thân thiết: "Đúng vậy, nhà chúng ta làm nhiều hơn một chút, lần sau vẫn là làm ít đi một chút. Các cháu bán hết rồi?"

 

Giang Lan Lan cười như không cười: "Thím nói xem, thím hai."

 

Tôn Mai Hương quả thực lại muốn trợn mắt, bà ta cố nén khó chịu: "Ôi chao làm ăn chính là như vậy mà, có lúc người mua nhiều, có lúc lại ít, không chừng ngày mai làm ăn lại tốt."

 

Giang Lan Lan không để ý đến lời này của bà ta, chất vấn: "Thím hai, cháu nghe nói hôm nay hai người vẫn nói là cùng một nhà với cháu à? Không phải nói hai người không làm như vậy sao?"

 

"Vốn dĩ hai người làm một cách làm giống hệt cháu cháu cũng không nói gì, cháu biết là chuyện gì xảy ra, nhà họ Giang chúng ta cũng biết, vì thím là người thân, chúng ta cũng không nói gì, nhưng thím còn khắp nơi nói cùng một nhà với sạp hàng của chúng ta, thật sự là không tử tế." Cô nhìn chằm chằm Triệu Kiến Quân và Tôn Mai Hương, trực tiếp vạch trần, không nể mặt mũi.

 

Vốn dĩ mỗi người tự làm ăn cũng không có gì, thật sự chính là mạnh ai nấy làm, nhưng hai vợ chồng này nói lung tung, đã bắt đầu liên lụy đến cô rồi.

 

Hai ngày nay đều có khách hàng oán trách nói mua ốc không ngon, còn ngoài mặt nhìn rất nhiều ốc, trên thực tế phía dưới lót rất nhiều rau cần, tìm phiền phức đều tìm đến cô bên này.

 

Giang Lan Lan không thể không giải thích, lại cho người ta xem ốc trong giỏ nhà mình, những người đó lúc này mới hiểu ra: "Ôi chao, hóa ra bên kia không phải là nhà của cháu! Chú còn tưởng cùng một nồi xào ra với bên cháu! Ăn lỗ to rồi!"

 

Đây vẫn là những khách hàng quay lại sẵn lòng tin tưởng cô một lần nữa, có một số người ăn một lần ốc không ngon bên phía Triệu Kiến Quân, liền không định ghé thăm việc làm ăn của cô nữa!

 

Đây mới là đả kích chí mạng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com