Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 968: Ông anh luộm thuộm.



Trước cơn thịnh nộ của “đại ca xã hội đen”, trong phòng livestream toàn là:

[Hahahahaha…]

[Biết rồi biết rồi, nói là chó mà, đúng không ông anh luộm thuộm?]

[Chán sống à, dám gọi “đại ca luộm thuộm”?]

[Người miền Nam run rẩy vì không dùng khăn kỳ.]

[Biết anh là người miền Nam rồi, nhưng đang hai ba mươi độ mà vẫn mở quạt, không cần khoe đâu.]

[Đúng rồi đó, tôi lạnh gần c.h.ế.t đây có nói gì đâu!]

[Thật đáng ghét, muốn đi làm ở nhà streamer quá! Không có sưởi nhưng có lò củi mà!]

[Tránh ra tránh ra! Tôi muốn xem Đại Vương tắm.]

[Chính xác! Đây là lần tắm đầu tiên của Đại Vương đó!]

[Xì! Đúng đúng! Đại ca luộm thuộm nói lệch hết chủ đề rồi! Tránh ra! Tôi muốn xem Đại Vương!]

Trương Yến Bình nhìn dàn bình luận loạn như ma trận, đầu óc tối sầm lại.

Anh ta mặt mày u ám chĩa camera vào, thật ra cũng chẳng cần ngắm nghía gì, phòng tắm nhỏ tí bị ba người chen chúc đến mức không còn chỗ trống, góc nào cũng là toàn cảnh.

Anh ta ngừng một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười:

“Kiều Kiều à, chỗ này chật quá, không xoay được người, hay em tắm trước đi, anh ra ngoài đứng chờ?”

Kiều Kiều đang xoa bọt thì ngừng tay, nghiêm túc suy nghĩ một chút:

“Không cần đâu anh Yên Bình, em thấy anh đứng đó là hợp rồi, em tắm nửa trước, anh tắm nửa sau!”

Trương Yến Bình: …

Ngay lúc ấy, giọng Tống Đàm vọng tới:

“Anh Yên Bình, anh nhanh tay chút nha! Không thì trời tối mất, đám chó còn chưa tắm xong thì mệt lắm đó!”

Trương Yến Bình tức thì giận dữ:

“Đây là việc của nhân viên thời vụ!”

Nói xong câu đó, chỉ thấy Kiều Kiều quay đầu lại, gương mặt tổn thương:

“Anh Yên Bình, chẳng lẽ anh không thích Đại Vương sao?”

Cậu mím môi, đưa cái yếm đỏ của Đại Vương ra:

“Hay là… anh đi giặt yếm cho nó đi?”

Trương Yên Bình: …

Cái miệng quạ của tôi! Làm xong việc rồi mà còn không giữ được danh tiếng!

Anh ta thở dài:

Thao Dang

“Không không, anh nói đùa với chị em thôi… Được rồi được rồi, tắm! Tắm cho tụi nó!”

Trương Yến Bình chưa từng tắm chó, nên là, dầu gội đổ lên, cứ thế mà kỳ.

Lần đầu không lên bọt mấy, xối nước luôn.

Tới lần thứ hai thì bọt nổi lên ào ào, vừa kỳ vừa xoa rất là… xả stress!

Còn Đại Vương thì nhắm mắt lim dim đứng im re, không hề phản kháng, rõ ràng là thấy khoan khoái lắm rồi.

Chỉ là, lúc Trương Yến Bình định xả nước thì Kiều Kiều không chịu:

“Anh Yên Bình, anh chưa kỳ kỹ cho Đại Vương mà…”

Trương Yến Bình bật cười:

“Ê, nhân viên thời vụ nhỏ kia, em tính xem nhà mình còn bao nhiêu chó đang chờ? Làm lẹ lên đi, ráng kỳ sạch rồi đưa vào phòng sưởi hong khô, đêm lạnh đó!”

Giờ mặt trời vừa lặn, nhiệt độ sụt nhanh, gặp thêm cơn gió nữa là lạnh tê người.

Một lèo mà tắm tận mười một con chó, nếu còn thêm bước massage thư giãn…

Vậy thì công việc này, đổi vai cho chó tắm cho người còn hợp lý hơn!

Kiều Kiều cũng rất biết nghe lời, lúc này không cằn nhằn nữa, cầm vòi sen lên gọi to:

“Mẹ ơi! Mẹ lấy khăn quấn Đại Vương lại giùm con nha!”

Ngô Lan thì chẳng buồn đáp lại cái thằng ngốc này.

Với thể hình của Đại Vương á? Khăn gì mà quấn nổi?

Có khi lấy luôn mền hoặc ga trải giường mới được!

Bà với Tống Đàm ngồi trước cửa phòng tắm, vừa nghe thấy tiếng mở cửa là mỗi người vớ lấy mấy cái khăn cũ, trùm đầu bịt mặt mà lau ầm ầm!

Lau xong, lông ngắn của Đại Vương bị chà tới mức xù xì vểnh lung tung, rõ là được “chăm sóc” rất đại khái.

Kiều Kiều thì đang kỳ lần đầu cho Đại Bảo.

Bộ lông đen bóng như mực của giống chó Cane Corso, lúc này bị nước xối xuống lộ ra toàn bụi đất và cỏ dại bám bẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu còn tiếc rẻ:

“Lúc nãy đáng ra nên dùng dầu xả cho Đại Vương nữa nhỉ?”

“Thôi tiểu tổ tông của tôi, làm ơn yên chút đi!” Đại ca luộm thuộm c.uối cùng cũng đầu hàng, thở dài ai oán.

Vậy là bận rộn huyên náo cả buổi, bọn chó thì chẳng mệt gì, ngược lại còn được tắm rửa sạch sẽ, lau khô, hong ấm… sướng như tiên.

Chỉ có Kiều Kiều và Trương Yến Bình là bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt… cùng một câu:

“Mệt c.h.ế.t đi được…”



Nhưng phía phóng viên của Nhật báo Vân Thành thì hoàn toàn không biết gì về sự bận rộn cực khổ của nhà họ Tống.

Bọn họ chỉ biết than thở vì sáng sớm đã phải lên đường công tác, giữa mùa đông rét mướt, ai hiểu được nỗi khổ này chứ? Năm giờ sáng đã phải thức dậy chuẩn bị xuất phát, định bụng quay vài cảnh bữa sáng nông thôn bốc khói nghi ngút cho sinh động.

Dù sao thì trên các diễn đàn địa phương, dân mạng cũng chỉ quan tâm ăn gì uống gì, mấy chuyện khác… khỏi bàn cho mệt!



Tài xế là người của tòa soạn, lúc này vẫn đang ngáp dài, phả ra một làn khói trắng lạnh buốt:

“Đủ người chưa? Đủ rồi thì lên xe đi.”

Phóng viên Dư Yến là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, đầu năm nay mới sinh con, nay vừa quay lại đi làm chưa lâu.

Nhưng thật ra thì… tòa soạn hiện giờ ngày càng vắng vẻ, tồn tại được cũng là nhờ có ngân sách Nhà nước, thành ra chẳng còn gì gọi là “sự nghiệp” nữa rồi.

Toàn là “bát cơm sắt” thôi, ôm lấy mà giữ vậy!

Chỉ có một điểm không hay là, giữa năm nay, các chính sách từ trên đưa xuống từng đợt, tiền ngân sách thì mãi không thấy về, lương cũng bị chậm phát…

Thế nên dạo này tòa soạn làm gì cũng tích cực lắm!

Bên tài khoản công khai cũng cử luôn hai người trẻ tuổi theo dõi, đều vận hành nghiêm túc.

Chứ không thì lúc lên cấp trên xin tiền, báo cáo thành tích trắng tinh thì mất mặt lắm!

Toàn là đồng nghiệp cũ với nhau, Dư Yến cũng không ngại ngùng, xe vừa rời khỏi nội thành đã mở hộp đồ trang điểm, vừa soi gương vừa dặn dò:

“Anh Lý, lái xe cẩn thận một chút nha, lỡ trang điểm hỏng thì rắc rối lắm.”

Anh tài xế họ Lý cũng hiểu, lên hình thì phải trang điểm tươm tất một chút, giữa mùa đông mà phải dậy sớm như vậy là cực lắm rồi, còn bắt họ dậy sớm thêm một tiếng để trang điểm nữa thì…

Ôi chao chao!

Làm tài xế thế này là ngon rồi, lương cũng chẳng kém ai bao nhiêu.

“Chị đừng vội, chờ tôi chạy ra khỏi ngoại ô hẵng trang điểm, đoạn đó giờ làm đường rồi, đường nhựa bằng phẳng dễ đi lắm.”

Dư Yến mừng rỡ, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm!

Còn nh.i.ế.p ảnh gia, ôm máy ngáp dài:

“Cái c.uộc thi [Tiểu nông dân] do thành phố tổ chức ấy… cái dữ liệu đó thật không vậy?”

Nhắc tới chuyện này, mọi người đều hăng hái lên hẳn:

“Đúng rồi đó, thật hay không vậy? Tôi thấy mấy con số đó nghe đã thấy sai sai. Hai người kia thì còn bình thường, doanh thu năm vài chục ngàn đến trăm ngàn… Nhưng mà người đứng đầu thì số liệu lố quá đi!”

Dư Yến “ừ” một tiếng:

“Cứ từ từ, giải còn chưa trao mà.”

Còn chờ gì nữa?

Nhìn qua bảng dữ liệu là biết ai thắng luôn rồi.

Một cô gái nông thôn làm livestream vài tháng mà doanh số bán hàng đã gần tám con số…

Quá sức tưởng tượng!

Dư Yến thì lại thấy thú vị:

“Tôi có vào phòng phát lại của họ xem thử… Thật ra rất hay đó. Fan, lượt xem, mức độ tương tác đều ổn… Chỉ là giá hàng hóa thì… hơi cao, phải giành mua nữa… Hơi phi logic ha!”

Nh.i.ế.p ảnh gia cũng phấn chấn lên:

“Đắt lắm hả? Có bằng cái tiệm đặc sản ngoài chợ không? Hè vừa rồi vợ tôi tới đó mua hai quả dưa hấu, trời ơi, 20 tệ một cân luôn đó!”

Quá trời trời đất luôn, thời điểm đó còn đang tháng Bảy tháng Tám, dưa lưới ngoài vỉa hè có hai tệ một cân còn không ai mua…

Thế mà dưa ở tiệm kia… hai mươi tệ một cân, còn mắc hơn ăn cướp nữa!

“Vậy ăn ngon không?” Dư Yến hỏi.

Tài xế họ Lý cũng vểnh tai lên nghe.

Nh.i.ế.p ảnh gia tiu nghỉu:

“Lúc đó tôi nhận job riêng đi công tác rồi mà… Về nhà thì vỏ dưa cũng không thấy đâu.”

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Nhật báo địa phương ở Trung Quốc có thể thuộc các cơ quan khác nhau, có nơi thuộc cơ quan Đảng và chính quyền, có nơi là đơn vị sự nghiệp trực thuộc, nhưng đa phần vẫn là đơn vị nhận ngân sách tài chính trực tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com