Hạt trà trên núi đã thu hoạch về hết, giờ đang phơi trên khoảng sân trống của nhà xưởng.
Kiều Kiều mấy lần định nhặt vài hạt về nghiền dầu trà chơi, nhưng vì lịch trình quá bận rộn nên đều thất bại.
Lúc này đã không còn ai làm việc nữa, đầu bếp Tưởng vừa lật trở hạt trà xong, đang cầm điện thoại gọi video với vợ:
“...Hôm nay gió to quá… ký túc xá em xem chưa? Dọn dẹp thế nào đây... nệm giường anh đặt rồi, rèm cửa để em lo nhé? Được được... cái bàn cũ ở nhà đừng gửi nữa, tiền ship còn không bằng mua cái bàn mới…”
“Bao giờ em mới qua đây... Con gái đến Tết Tây mới được nghỉ cơ, còn một hai tháng nữa lận... Anh chịu không nổi, dọn dẹp một mình mệt lắm…”
“Cái livestream hôm qua người thả tim là em đúng không? Sao thả tim mà không để lại bình luận hả… Anh nói này, hôm qua nấu cơm cháy ngon lắm ấy! Chỉ tiếc người ăn ít quá…”
“Giờ cũng chẳng còn việc gì… chỗ này toàn lao động thời vụ, hết việc là thôi, không nuôi cơm đâu... Anh đi câu cá đây! Bên đồi kia có cái ao hoang…”
“Chẳng câu được, lạnh thế này cá cũng lười bơi...”
Đến khi kết thúc c.uộc gọi, thời gian trò chuyện đã hơn mười phút.
Đầu bếp Tưởng thở dài, vợ thì không chịu tới, chỉ đạo từ xa bắt anh ta dọn phòng, mệt còn hơn nấu cơm.
Nhưng nghĩ tới chuyện sắp được đoàn tụ, lòng anh ta lại phấn chấn.
Nghe nói dầu trà làm kem dưỡng tay rất tốt? Khi nào mới làm vậy nhỉ? Đám hạt trà này cũng phơi gần khô rồi!
Vấn đề này tối đến lúc ăn cơm, anh ta liền hỏi ngay.
Nhưng Kiều Kiều chỉ biết thở dài:
“Không được đâu, không được đâu, cháu bận quá, không lo nổi nữa!”
Cậu giơ ngón tay ra đếm:
“Hôm nay gió to quá, anh Yến Bình nói livestream sẽ khó nghe rõ. Hạt trà trên núi cũng chưa phơi khô xong, nên chuyện làm kem dưỡng tay tạm hoãn đã.”
“Ngày mai cậu mợ cháu tới, mẹ cháu sợ họ ngại, bắt cháu phải ra đón tiếp, giúp dọn phòng nữa.”
Ngô Lôi làm rơi cả đũa:
“Cha mẹ tôi tới à? Sao tôi không biết?”
Tống Đàm nhịn cười, vẻ mặt ngơ ngác:
“Ủa, anh Ngô Lôi không biết à? Em còn tưởng cậu đã nói với anh rồi cơ!”
“Đúng đó,” Kiều Kiều cũng thắc mắc:
“Lúc gọi điện cho nhau không nói ạ?”
Ngô Lôi: …
Gọi cái gì chứ? Cũng chẳng có gì để nói, lần c.uối cùng gọi điện cũng phải cách đây cả chục ngày rồi.
Anh ta tự biết mình đuối lý, liền vội vàng nhặt đũa lên, đánh trống lảng:
“Họ tới rồi còn dọn phòng làm gì? Định ở lâu à? Ở trên núi luôn à?”
“Không phải đâu ạ!”
Kiều Kiều giải thích:
“Cậu mợ tới học nghề nuôi bò, với lại họ sợ anh Ngô Lôi ở một mình buồn quá, nên sẽ ở cùng ở trại cỏ luôn.”
Ngô Lôi: !!!
“Trại cỏ còn có chú Trương mà! Có sao đâu, buồn gì mà buồn! Quan trọng là còn có điện thoại mà!”
“Nhưng chú Trương dạo này lo làm bột sắn dây suốt nửa tháng rồi, chỉ tối mới về đó ngủ thôi, anh Ngô Lôi thật tội nghiệp, ban ngày chẳng có ai nói chuyện cùng cả.”
Ngô Lôi: Tôi không thấy tội nghiệp chút nào nhé!!!
Nói đến đây, Kiều Kiều lại hăng hái hẳn lên, nghiêm túc quay sang bà Đường:
“Bà Đường, cháu bận lắm! Ngày mai không có thời gian học cờ với bà đâu, bà có thể đợi cháu hai ngày được không ạ?”
"Ngày mai! Cháu sẽ cùng chị bí thư bán bột sắn dây!"
Trương Yến Bình cũng gật gù:
"Chú Trương (phó hội trưởng) và mọi người đã chỉnh sửa xong video rồi. Haiz, mấy chú ấy làm việc vẫn kém linh hoạt hơn giới trẻ."
Thao Dang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta làm bộ ra vẻ phiền não, nhưng ánh mắt đắc ý thì không che nổi:
"Chỉ là dựng video quy trình làm bột sắn thôi mà, ấy vậy mà hậu kỳ chỉnh đi chỉnh lại mấy lần... Tôi thấy, độ tỉ mỉ này sánh ngang với quay phim ‘Vị Ngon Trên Đầu Lưỡi’ luôn đấy."
"Bột sắn dây hả?"
Bà Đường tỏ ra hứng thú:
"Bán thế nào vậy? Đầu tiên lấy cho tôi hai cân đi, cái này uống vào làm đẹp, dưỡng nhan đấy!"
Giáo sư Tống thở dài:
"Bây giờ cái gì mà chẳng quảng bá là làm đẹp, dưỡng nhan... Bà cứ ngoan ngoãn ở đây dưỡng sức qua mùa đông rồi tính."
Chưa biết chừng, tới mùa xuân sang năm về nhà, bà Đường sẽ không nghĩ tới dưỡng nhan nữa mà lại nghĩ tới giảm cân thì có.
Bà Đường liếc nhìn ông:
"Ông biết cái gì? Ám thị tâm lý có thể phản ánh ra cơ thể đấy, tôi tin nó dưỡng nhan, thì chỉ cần uống một ngụm là có hiệu quả! Quan điểm này rất khoa học đấy."
Giáo sư Tống thầm nghĩ:
Tôi biết ám thị tâm lý, nhưng không ngờ bà dùng nó theo cách này...
Nhưng thôi, đối diện với bà Đường, ông vốn đã quen sống dưới đáy chuỗi thức ăn rồi, tốt nhất nên im lặng cho lành.
Trong khi đó, Kiều Kiều đã hào hứng bắt đầu chào hàng:
"Bà Đường, cháu bán cho bà không cần phí ship, chỉ 60 tệ một cân thôi nhé!"
Bí thư Tiểu Chúc nói rồi, bán bột sắn dây lần này cũng coi như đóng góp cho làng, trước khi livestream ngày mai còn phải đóng gói giao một phần cho Trường Lạc Cư.
Ngoài ra, ngày mai người bán rau, lão Triệu, cũng sẽ tới xem bột sắn.
Tiện thể xem thử dân làng trồng được bao nhiêu củ cải và bắp cải của nhà Tống Đàm.
Tất nhiên, Tống Đàm cảm thấy, mục đích thực sự của lão Triệu không phải là bắp cải hay củ cải, mà là định tới nhà kính thám thính trước.
60 tệ một cân, bà Đường chẳng thấy đắt chút nào, lập tức lấy điện thoại ra:
"Phòng livestream là gì? Đã đăng thông báo chưa? Để tôi đăng tin quảng bá lên vòng bạn bè!"
"Không cần đâu không cần đâu ạ!"
Tống Đàm vội ngăn:
"Phòng livestream của Kiều Kiều đã kéo được hai ba mươi vạn fan rồi, bột sắn chỉ có hơn hai ngàn cân, không cần quảng bá thêm đâu ạ!"
Người nổi tiếng thì thị phi cũng nhiều, Kiều Kiều làm livestream chủ yếu là vì vui, hiện tại nhờ chọn lọc kỹ, fan đều rất thân thiện, hiếm khi gặp bình luận tiêu cực.
Nhưng nếu quảng bá rộng thêm, ai biết sẽ xuất hiện những thành phần nào.
Thôi, cứ để vậy.
Nhưng bà Đường thì không hiểu, còn lẩm bẩm:
"Đứa nhỏ này, còn chê fan nhiều nữa à? Vả lại, không phải nói là đang quảng bá cho livestream của làng mình sao? Người càng đông, cạnh tranh càng rộn ràng, đồ của mình mới càng nổi tiếng chứ!"
Tống Đàm ngẩn ra:
"Ờ ha."
Cô suýt quên mất, đây không phải là phòng livestream của Kiều Kiều.
Mọi người còn đang bàn luận rôm rả thì ngoài cửa vang lên tiếng xe ba bánh.
Hóa ra là chú Trương Vượng mang tới hai bao tải bột sắn dây:
"Tống Đàm này, túi này cho cháu, nhà đông người ăn thử đi. Còn một túi nữa cho bí thư Chúc, ông cụ bên đó cũng nhiều tuổi, ăn bột sắn cũng tốt lắm."
Hai bao gộp lại chắc cũng phải hai trăm cân! Thật là quá nhiệt tình rồi!
Tống Đàm dở khóc dở cười:
"Chú Trương, phần chú cho cháu thì cháu mặt dày nhận lấy. Nhưng phần cho bí thư Chúc, chú phải thu tiền đó, không thì phạm kỷ luật đấy."
Chú Trương ngẩn người.
Bột sắn dây này, bí thư Chúc dặn kỹ lắm rồi: bán online 88 tệ một cân, bán offline 60 tệ một cân...
Chú khuân nguyên trăm cân tới, chẳng khác nào bắt ép người ta móc ví ra mua!
Cán bộ thôn người ta còn khó từ chối nữa kìa!
Chú Trương nhanh nhẹn vác lại bao lên lưng:
"Thôi, vậy túi này tạm thời chưa đưa cô ấy. Đợi xem ông cụ nhà cô ấy cần bao nhiêu, rồi... rồi tôi tính riêng!"