Đại Hùng – lao động nhập cư - nhanh chóng dẫn theo "đám con" của mình, đón gió thuận lợi, bay đến nhà kính.
Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng gió lại rất to và lạnh, nên mái nhà kính chỉ mở một phần nhỏ.
Bây giờ cần thụ phấn, sợ lạnh quá làm ong đất hành động chậm chạp, nên Tống Đàm cũng theo tới giúp đóng bớt lại.
Còn “xe đưa đón” Kiều Kiều và bà Đường thì chìa tay ra:
“Đến nơi rồi, đến nơi rồi, mau làm việc đi nào!”
Thật ra không cần Kiều Kiều ra lệnh, bầy ong đất đã “vo ve vo ve” vui mừng lao vào rồi.
Bản chất của chúng vốn là những "con ong chăm chỉ", mỗi ngày có thể làm việc 12 tiếng đồng hồ không nghỉ.
Chỉ có điều… chúng ăn quá nhiều, vất vả kiếm được bao nhiêu phấn hoa, mang về cũng chén sạch không sót mẩu nào.
Thêm nữa, Đại Hùng làm thủ lĩnh mà lại không mấy tài giỏi, nên cả tổ ong trông như thể ham ăn biếng làm vậy.
Lần này vừa bước vào nhà kính, lập tức “vo ve” vang rộn một góc trời, nhìn là biết phấn khởi cực kỳ.
Nhà kính đã được dựng hơn một tháng, bên trong là một màu xanh mướt ngập tràn sức sống, hoàn toàn khác với vẻ tiêu điều lạnh lẽo bên ngoài.
Dây dưa leo đã leo được rất xa trên giàn tre, còn những cây cà chua non cũng đã bắt đầu nở hoa.
Đối với bầy ong đất, đây đúng là một bữa tiệc linh đình!
Giác quan của chúng còn nhạy bén hơn cả mắt người, dù thị lực không tốt, nhưng bù lại cơ thể nhỏ bé có thể chui vào bất cứ kẽ lá nào.
Những bông hoa bé xíu ẩn mình dưới tầng tầng lớp lớp lá, chúng cũng không bỏ sót cái nào!
Ngay dưới gốc những cây cà chua gần đó, đã thấy cả bầy ong chui tọt vào, vo ve bay lượn, tích cực làm việc.
Chẳng bao lâu, ở đôi chân sau của chúng đã nhìn thấy rõ ràng những "giỏ nhỏ" đựng đầy phấn hoa.
Á à.
Tống Đàm tò mò vạch tầng lá lên, cúi xuống nhìn mấy bông hoa nhỏ bé đang nở rộ phía dưới.
Thao Dang
Mấy nhóc này đúng là biết trốn đấy!
Nhìn trên ngọn thì toàn thấy nụ hoa, tưởng phải vài hôm nữa mới nở cơ.
Trong khi đó, một nhóm ong khác lại lao thẳng tới mục tiêu chính hôm nay, hoa dâu tây!
Không giống như dưa leo và cà chua nở những bông hoa vàng nhạt, hoa dâu tây tinh xảo và đáng yêu hơn hẳn.
Giữa những tán lá xanh mướt, từng chùm hoa trắng nhỏ nhắn thi nhau khoe sắc, nhụy hoa vàng nhạt phủ đầy lông mịn, tạo thành những đóa hoa năm cánh xinh đẹp thường thấy trong tự nhiên.
Những bông hoa này dễ lấy phấn hơn dưa leo và cà chua nhiều lắm!
Nhất là thân cây dâu tây thấp bé, cành mảnh mai nhưng bên dưới lại có lớp lá dày đỡ lấy, mấy chú ong đất ục ịch chỉ cần bò lên là yên tâm ăn phấn, khỏi lo hoa bị đè gãy.
Hơn nữa, hoa mọc thành cụm, thường từ năm đến tám bông sát nhau, lấy hết bông này có thể lượn sang bông khác, gần như không cần phải vỗ cánh nhiều…
Vo ve vo ve!
Đúng là hoa thần tiên của ong lười!
Bầy ong đất thì chăm chỉ làm việc, còn Tống Đàm thì đang lục lọi trong nhà kính:
“Bà Đường, bà xem này, chỗ dâu tây này có phải cháu trồng hơi dày không? Hôm đó gửi thêm 100 cây, tôi nghĩ chen chút chắc cũng ổn, ai dè bây giờ cây nào cây nấy cũng lớn quá chừng…”
Bà Đường sống chung với giáo sư Tống mấy chục năm nhưng thật ra cũng chẳng biết gì về nông nghiệp, lúc này cũng trợn tròn mắt.
Dù bà chẳng hiểu gì, nhưng nhìn mảng dâu tây xanh mướt mát, ai mà chẳng nhận ra chúng đang lớn cực kỳ tốt chứ!
Luống đất được đắp vừa phải, đất trộn đủ loại phân hữu cơ, lại thêm linh khí trong không gian kín của nhà kính...
Giờ đây, tán lá dâu phủ kín mặt đất, che lấp hết cả đất đai, từng đóa hoa trắng nhỏ xen lẫn nhụy vàng nhạt, bị những cơ thể ục ịch của ong đất đè lên đến mức đong đưa, run rẩy...
Không cần nghĩ cũng biết, tới vụ thu hoạch sẽ là một cảnh tượng bội thu.
Kiều Kiều cũng chạy lại, há hốc mồm kinh ngạc:
“Chị ơi! Mấy cây dâu tây này lớn quá trời luôn á!”
“Ừ đó…” Tống Đàm cũng đau đầu:
“Giờ hơn trăm cây dư ra, biết chuyển đi đâu bây giờ…”
Gặp chuyện không biết thì hỏi chuyên gia, Tống Đàm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho giáo sư Tống cầu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lúc đó, phòng chat livestream vốn ít người chú ý bỗng náo nhiệt hẳn lên:
[Chuyển chỗ tôi đi! Chuyển chỗ tôi đi!!!]
[Tôi đây, có phòng kính trồng hoa 20 mét vuông, kinh nghiệm trồng trọt dày dặn...]
[Bạn phía trước nói xem mỗi năm trong chậu hoa của bạn thay cây mấy lần nào?]
[Tôi tôi tôi! Hai tay giơ cao, tôi biết trồng dâu tây!]
[Cũng muốn giơ tay, nhưng nhà cũng có nhà kính dâu tây, lúc này tự ti rụt lại.]
[Khỏi cần hỏi, đám dâu tây này chắc chắn không bán. Không bán thì tôi tự trồng cũng được mà? Xin streamer hãy nhìn tôi một cái đi!]
[Muốn nói lắm, mà không ai đọc bình luận, nói cũng bằng thừa... Thôi thì tự mơ vậy.]
[Này này này! Không ai chú ý tới Đại Hùng à? Đại Hùng bay đâu mất rồi?]
Còn Đại Hùng ấy à?
Đại Hùng đã tìm được một chỗ hoa nở nhiều nhất, đang từ tốn từng bông từng bông mà hút phấn.
Đôi cánh nhỏ không còn phải chịu đựng “gánh nặng c.uộc đời” nữa, làm việc rất sung sức!
Chỉ trong chốc lát, hai chân sau đã vác theo những túi phấn hoa vàng rực to tướng.
Trương Yến Bình co ro trong căn phòng ấm áp, nhìn dòng bình luận trên màn hình, không kìm được lại sờ mặt mình:
“Nói xem tôi thiếu cái gì chứ? Sao livestream cái gì trong nhà cũng hot hơn tôi? Đám kia còn chẳng biết nói chuyện nữa cơ mà.”
Tần Quân lúc này đang ôm laptop chuẩn bị giáo án, nghe vậy cũng chẳng ngẩng đầu:
“Vẻ ngoài của anh đó. Người ta xem livestream mà anh xuất hiện, chắc cảm giác như vừa gia nhập xã hội đen online vậy, thiếu cảm giác an toàn lắm!”
Trương Yến Bình trừng mắt:
“Cậu…!”
Anh ta quay sang giáo sư Tống cầu cứu:
“Người ngoài mới sáng suốt, giáo sư Tống, thầy phân xử công bằng giùm em!”
Giáo sư Tống thu điện thoại lại, nghiêm túc, tôn trọng và chân thành nhìn Trương Yến Bình.
Nhưng chỉ sau một cái nhìn, ông lập tức chuyển ánh mắt về phía Tần Quân, thần sắc lộ vẻ thả lỏng thấy rõ.
“Yến Bình à… người ta không thể chỉ nhìn bề ngoài. Phan Nhạc thì ai cũng khen đẹp, nhưng ai cũng biết phẩm hạnh không ra gì. Còn Tả Thái Xung xấu xí vô cùng, nhưng ai cũng biết ông ấy là thi nhân có thành tựu cao nhất thời Tây Tấn…”
Trương Yến Bình trợn to mắt, vẻ mặt chân thành:
“Em không biết mà…”
Giáo sư Tống khựng lại, rồi đột ngột đứng lên:
“Ờ… Tống Đàm tìm tôi có việc, tôi ra ngoài chút.”
Nói rồi cầm áo lông vũ, chuồn thẳng.
Trương Yến Bình lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhào tới bóp cổ Tần Quân lắc cho hoa mắt chóng mặt:
“Anh bạn tốt! Đây là những lời thầy giáo có thể nói sao?! Tôi xấu chỗ nào, cậu nói rõ ra coi!”
...
Bên này, giáo sư Tống vội vội vàng vàng chạy trốn khỏi "chiến trường", băng qua con đường nhựa mới toanh, tiến vào khu nhà kính.
Vừa vào tới nơi, ông bật ra một tiếng khen:
“Ồ! Nhà kính này chăm tốt quá!”
Độ ẩm, nhiệt độ, ánh sáng… đều có thể cảm nhận thấy ngay.
Dù không cảm nhận trực tiếp, chỉ cần nhìn thấy không gian xanh ngắt này cũng đủ hiểu rồi.
Nghĩ kỹ lại, nhà họ Tống trồng trọt đúng là có chút kỳ diệu.
Nếu không phải mấy tháng trước quay về trường nhìn đám ruộng thí nghiệm lèo tèo, chắc giờ đã quen với cái cảnh sinh khí bừng bừng này rồi.
Ông thả tấm rèm cửa xuống, đi thẳng tới khu trồng dâu:
“Để tôi xem nào, thật ra hơn trăm cây nếu rải đều ra trên hai mẫu ruộng thì cũng chẳng thấy chật đâu. Ái chà!”