Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 897: Không đi đâu, không đi đâu hết.



Tống Đàm vốn là có lòng tốt, ai ngờ tin tức vừa lan ra, đám công nhân lập tức lắc đầu từ chối.

“Không đi, không đi đâu, tôi không đi…”

“Tôi cũng không đi…”

“Thôi tôi về nhà thì hơn, từ tháng Ba đến giờ còn chưa về nhà lần nào đấy!”

Mọi người đồng thanh, khiến lão Từ đứng hình luôn.

“Các anh làm sao vậy? Mọi năm muốn về sớm còn chẳng chịu, còn muốn nhận thêm việc làm đến hết năm. Giờ đang sửa đường, biết đâu có việc để làm, thế mà lại không muốn làm à?”

Lão Từ tự ngẫm: “Chẳng lẽ là thấy lương thấp quá hả?”

Giờ sửa đường chủ yếu toàn việc lặt vặt, đúng là lương không cao, nhưng người ta còn bao ăn ba bữa mà? Có đồng nào hay đồng đó chứ.

Thời buổi này đi công trình không phải là để kiếm tiền hay sao?

Lão Từ tự cho là mình nghĩ chu đáo rồi, thế mà công nhân vẫn lắc đầu, nhất là Chu Đại Dũng, mới đến hồi tháng 10.

Ông ta tuy mới làm được một tháng, nhưng vì làm việc chăm chỉ, đã chắc chắn sẽ theo lão Từ tiếp sang năm.

Hơn nữa trong một tháng này vì tăng ca, ông ta đã kiếm được hơn 10 nghìn tệ! Mệt thì mệt, nhưng ăn ngon ngủ ngon, mặt mày hồng hào có da có thịt, ông ta chỉ mong cả năm đều có công việc kiểu này!

Lúc này nói chuyện cũng rất thẳng thắn:

“Cái đường đó ấy, tổ trưởng bên đó tinh ranh lắm, không biết làm sao mà nhận được cái gói thầu đó. Nói là bao ba bữa cơm, nhưng lương thì ai cũng bị giảm so với mọi năm.”

“Mà mấy bữa cơm đó… anh Từ, để tôi cho anh xem ảnh.”

Ông ta lấy điện thoại ra lần lượt lướt ảnh.

“Anh xem, đây là em họ tôi chụp đấy.”

“Hôm kia ăn khoai tây xào với khoai tây, hôm qua ăn khoai tây hầm, hôm nay thì cải thảo hầm đậu phụ…”

Cũng may người bên đường đó toàn làm việc nhẹ nhàng. Nếu không, ăn uống thế này, ăn ba ngày liên tục thì lúc đi chắc còn loạng choạng đấy.

Lão Từ: …

Nói thực lòng, lão Từ hồi mới làm thầu công trình, mấy công trình lớn nhỏ ngày trước chẳng phải cũng ăn uống kiểu đó à?

Có khổ một chút, nhưng cũng coi như tạm được mà?

“Nhìn thì thấy nhiều dầu mỡ, trông cũng không đến nỗi nào mà…”

Lão Từ cố gắng gỡ gạc danh dự cho đồng nghiệp cùng nghề.

“Cái gì chứ!” Đám công nhân làm việc ngoài công trường đâu có ngốc: “Nấu ăn thì ninh nhừ nguyên liệu, trước khi bắc nồi khỏi bếp thì chan tí dầu đảo lên vài cái, nó chẳng dầu mỡ bóng loáng ấy chứ!”

Mấy món đó mà ăn hai bát đầy, đến lúc làm việc thì vẫn hoa mắt chóng mặt, chẳng có tí sức nào!

Đâu có như nhà ăn trên núi của họ, đầu bếp Tưởng nấu bữa nào cũng có món mặn ngon lành, kết hợp cả thịt lẫn rau.

Không có món thịt chính thì thịt vụn cũng không thể thiếu!

Muốn ăn thanh đạm có thanh đạm, muốn ăn thịt nhiều cũng có thịt nhiều.

Không nói đâu xa, chỉ riêng mấy món canh ăn kèm mỗi bữa thôi đã phong phú đủ kiểu: từ canh trứng rong biển, canh cà chua, canh mướp trứng, canh bí đỏ, đến canh đậu cô ve già đã bóc vỏ hẳn hoi!

Chưa kể đến mấy món như sườn non hầm bắp, củ cải hầm thịt, bí đao hầm sườn muối...

Một món canh thôi mà đã có bao nhiêu loại, tiền lương lại phát đúng hẹn. Mọi người ăn uống đủ đầy, người khỏe ví dày… Giờ từ sống sướng rồi mà bắt đi ăn uống kham khổ kiểu sửa đường, ai mà chịu nổi chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lão Từ nghe xong, tim chợt lỡ một nhịp.

Xong rồi! Đãi ngộ năm nay tốt quá, sang năm sợ rằng khó kéo quân rồi.

Đầu óc linh hoạt, ông ta xoay một cái liền nói: “Vậy thì được, ai không muốn làm nữa thì đặt vé sớm đi, cố gắng canh cùng khung giờ, tôi bao xe của thôn đưa mọi người ra bến nhé.”

Về đi, về ăn cơm nhà vài bữa đi, rồi mấy người sẽ nhận ra, cái đãi ngộ như nhà họ Tống, đúng là cả chục năm mới may mắn gặp được một lần đấy!

Dù sao thì cơm nhà tự nấu, tay nghề mỗi người mỗi khác, nguyên liệu thì khi tốt khi xấu, mà người nấu nếu bận rộn chút, nấu nướng sơ sài chút...

Thao Dang

Hầy ôi! Không phải lão Từ coi thường tài nấu nướng của mọi người đâu, mà là ông ta từng bôn ba khắp nơi, để nhận được công trình, có khi còn phải chạy tới chạy lui để tìm hiểu ăn uống sinh hoạt cho đúng ý chủ nhà…

Nhưng mà đầu bếp Tưởng với tay nghề và cái tâm như thế này, thật sự ông ta chưa từng gặp qua ai sánh bằng!

Phải biết rằng, ngay cả đầu bếp Tiền ở Trường Lạc Cư, cũng không phải lúc nào khách muốn gọi món ông ta nấu là được đâu!

Còn về sang năm thì…

Lão Từ nghĩ, trên núi nhà họ Tống mới xây ba tòa nhà nhỏ kiểu căn hộ, giờ thủ tục xây mấy cái này khó thế nào ông ta còn không rõ sao? Nhà họ Tống chắc chắn đang chuẩn bị một nước cờ lớn!

Lúc đó chỉ cần tiện tay là dẫn dắt được doanh nghiệp thị trấn phát triển, dễ như trở bàn tay.

Đến lúc cả làng cùng phát tài, với chất lượng và thiết kế nhà của nhà họ Tống sẵn có ở đây, ông ta không nhận được công trình lớn thì mấy nhà nhỏ lẻ chẳng lẽ còn không làm được?

Nếu mà chớp được cơ hội làm nhà cho ba bốn hộ một lượt, rồi nhờ vào danh tiếng nhà họ Tống kéo thành nhóm xây dựng trong làng, khi đó cả vùng mười dặm tám làng, phát triển mới của thị trấn...

Xì!

Lão Từ ông đây trung niên rồi, cũng đến lúc gặp được cái gọi là “vận may từ trên trời rơi xuống” rồi chứ?

Nghĩ vậy, ông ta càng thêm tự tin, quay lại ăn cơm liền hỏi Tống Đàm: “Cô lắp máy nước nóng, điều hòa, với cả nội thất sắp xếp vào nhà, có cần người trông coi không?”

Ông thì mấy phần xây thô, hoàn thiện cơ bản đều biết, nhưng mấy phần tiểu tiết thế này thì lại thiếu kinh nghiệm, nếu muốn nhận mấy công trình nông thôn thế này sau này thì nhất định phải thực hành qua…

Đây chẳng phải là cơ hội tốt hay sao!

Tống Đàm nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng mà không có tiền đâu nha!”

Lão Từ hào sảng phẩy tay: “Nhắc tiền làm gì? Nói ra lại mất mặt! Dù sao tôi cũng phải ở đây đợi xây xong nhà cho ông cụ…”

Lại còn phải tranh thủ trò chuyện thêm với Triệu Phương Viên, nói gì thì nói, sau này xây nhà, bao luôn trang trí, nội thất, điện máy, vẫn phải nhờ đến cô ấy thôi!

Nói đến mặc cả, Triệu Phương Viên đúng là giỏi thật! Không hề thua kém khả năng vẽ thiết kế của cô ta luôn!

Lão Từ tính toán trong đầu “bộp bộp”, còn Tống Đàm thì lại làm một quản lý nhàn rỗi chính hiệu, trực tiếp giao chuyện sắp xếp phòng ở cho Trương Yến Bình.

Vị anh họ này của cô, lúc kéo về đây, thật ra là vì thấy anh ta cao to vạm vỡ, nhìn như có thể đi cày.

Nhưng thực tế khi sử dụng…

Nói đơn giản thì: mấy việc cần dùng sức, Trương Yến Bình chỉ làm có chút là rên rỉ sống dở c.h.ế.t dở. Nhưng nếu chỉ cần dùng đầu óc và cái miệng, thì có giao cho anh ta cả ngàn việc, cũng xử lý được hết!

Tống Đàm suy nghĩ một lúc, chợt hỏi: “Anh Yến Bình, hay là chia cho anh một phòng luôn đi? Lỡ sau này có hẹn hò, người nhà đông quá anh ngại thì sao?”

Trương Yến Bình cười: “Em cũng biết lo cho anh ghê ha? Được, cho anh một phòng đi.”

Nhà cửa thì cũng không quan trọng lắm, quan trọng là nếu có ngày mẹ anh ta đến, thì còn có chỗ trốn.

Không chỉ có anh ta, cả Ngô Lôi và Tần Quân cũng được chia phòng. Dù sao nhà Tống Đàm có thoải mái cởi mở đến mấy, thì thừa ra một phòng vẫn luôn là chuyện tốt.

Còn Kiều Kiều đột nhiên giơ tay: “Có thể chia cho thím Liên Hoa một phòng không ạ? Chú hay đối xử không tốt với thím ấy, nếu chú về rồi mà lại cãi nhau, thì thím có chỗ ở.”

Kiều Kiều còn ra hiệu: “Cãi nhau nhất định phải có chỗ ở riêng, nếu không trời mưa to thì rất khổ, hôm qua mẹ xem tivi thấy thế.”

Cái chị kia cãi nhau với bạn trai, anh ta bảo chị dọn đi, chị ấy kéo theo cái vali đứng khóc giữa đường trong mưa, thật sự đáng thương lắm!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com