Thu dọn bột củ sắn dây, xét về độ cực nhọc thì đúng là cực kỳ vất vả. Nhưng nếu xét về độ tinh tế...
Thì hoàn toàn không có khái niệm đó!
Cứ thế mạnh tay mà làm thôi! Căn bản không có tí kỹ thuật nào, toàn là thao tác cơ bản.
Ví như khi Trương Vượng từ cối đá lấy ra những mảnh vụn lổn nhổn của củ sắn dây đã bị đập nát, còn lẫn cả nước, thì động tác của ông, từ vét đến múc, đều rất thô sơ.
Lấy ra rồi, bước mấu chốt chính là “rửa”.
Thường thì những loại bột, đa phần đều không thoát khỏi bước này. Nghe thì khó hiểu, nhưng thao tác thì đơn giản đến nỗi trẻ ba tuổi cũng làm được.
Chỉ cần bỏ vào chậu lớn hoặc thùng, đổ nước sạch vào, sau đó đưa hai tay vào bóp nhào, vò kỹ thật mạnh...
Thế là xong.
Nước rửa ra trắng đục, màu sắc đậm đặc, có thể cảm nhận được từng lớp tinh bột bên trong.
Lúc này, chỉ cần vớt đám bã đã vò sạch ra, vắt kiệt nước để riêng ra một bên, rồi đậy kín thau nước rửa lại, để yên một đêm hoặc vài ngày là được.
Phần bã gom lại, có thể để dành làm phân bón, hoặc thêm nước rửa lại một lần nữa, cố gắng không lãng phí chút nào...
Những động tác này, tốn sức, hao thời gian, nhưng thật sự không có chút khó khăn nào.
Kiều Kiều nhìn từ đầu đến c.uối, dù đã gần tới giờ cơm trưa vẫn không nỡ rời đi, chỉ chằm chằm nhìn hai chú quay phim hỏi:
“Chiều cháu có thể làm thử không ạ?”
“Được được!” Nh.i.ế.p ảnh gia phất tay hào sảng: “Hôm nay quay đủ tư liệu rồi! Còn lại chỉ là bổ sung hoặc để lần sau, mọi người cứ thoải mái làm thôi!”
Kiều Kiều reo lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra cái phòng livestream “Bí thư Tiểu Chúc” bị lãng quên nãy giờ:
“Các bạn nhỏ ơi, đây chính là bước rửa bột củ sắn dây, mọi người học được chưa nào?”
Trải qua cả buổi sáng lải nhải, tuy thực hành còn chưa làm được mấy, nhưng kiến thức lý thuyết thì Kiều Kiều đã nắm rất chắc. Lúc này còn tranh thủ mở rộng kiến thức bài sau:
“Ngày mai, nước bột đã rửa sẽ lắng xuống và phân lớp. Lúc đó mình đổ bỏ lớp nước phía trên, lớp bột nhão ở dưới lấy ra phơi khô, c.uối cùng sẽ thành bột sắn dây khô của tụi mình nha!”
“Các bạn nhỏ ơi, tôi về ăn cơm trước đây, mọi người nhớ ôn bài và chuẩn bị bài mới nhé!”
Bình luận đã ngơ ngác tập thể.
[Xin hỏi ở đây có ai có đất, có củ sắn dây ngoài ruộng để luyện tập không ạ?]
[Streamer trồng gì năm sau báo trước một tiếng, tôi còn chuẩn bị đạo cụ học tập trên Taotao Bao.]
[Nhà tôi có đất… nhưng trồng thì không đủ ăn, vẫn phải đi làm thuê.]
Phòng livestream “Ký sự điền viên” đã thoát, nhưng phòng “Bí thư Tiểu Chúc” thì sau một giờ livestream, nhờ giữ cùng nhịp với bên Kiều Kiều nên lượng người theo dõi ổn định ở mức 210.000…
Dù Trương Yến Bình đã lường trước, giờ này cũng không khỏi bị khả năng hút người của Kiều Kiều làm cho chấn động.
Phải biết rằng, bọn họ mới mở livestream lúc 10 giờ sáng, mà bây giờ đã hơn 12 giờ trưa, đúng vào khung giờ vắng người nhất.
Vậy mà chỉ với khung giờ này đã có được lượng người theo dõi như vậy… Kiều Kiều đúng là danh bất hư truyền của dân mạng!
…
Lúc này ở nhà ai nấy đều đang chờ ăn cơm, Kiều Kiều cưỡi Đại Đóa, thùng xe nhỏ phía sau nhét đầy bí thư TIểu Chúc, Trương Yến Bình, Tần Quân, một đường gió vù vù lao về nhà, sợ về muộn thì bữa trưa sẽ nguội mất ngon.
Vừa vào đến sân, đã thấy ông chú Bảy cười toe toét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Kiều Kiều, mau đến nếm thử món ngọn khoai lang con ngâm đi!”
Cậu nhóc đếm ngón tay tính ngày, phát hiện hình như đúng thật là đã hơn nửa tháng rồi! Lúc này liền lập tức chạy vào bếp: “Ngon không ạ? Ngon không ạ?”
“Ngon chứ!” Thím Liên Hoa mãi mãi là người ủng hộ, lúc này giơ ngón cái lên:
“Ngon lắm luôn, xào với thịt băm và ớt, ở xa cũng ngửi thấy cái mùi chua chua cay cay kích thích vị giác, hôm nay tôi cũng có thể ăn hai bát to.”
Oa!
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Kiều tự mình muối đồ chua và nhanh chóng thành công! Lúc này cậu mừng rỡ vô cùng: “Tôi giỏi quá đi!”
Ông chú Bảy: …
Đứa nhỏ ngốc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tự tin thì hơi quá, chẳng biết khiêm tốn chút nào.
Nhưng mà, ông cũng cười tươi: “Đúng rồi, con có năng khiếu, con giỏi, đến mùa đông chúng ta còn phải muối cải thảo, muối củ cải nữa, lúc đó cũng giao hết cho con, được không?”
Ý là lần sau ông chẳng thèm hướng dẫn miệng nữa đâu.
Thế nhưng Kiều Kiều từ xuân học tới thu đông, mấy yếu tố muối dưa cải cũng có bao nhiêu đâu, lúc này chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn đầy mong chờ:
“Được ạ! Con nhất định sẽ muối mấy cái chum to!”
Loại chum sành to dùng để muối đồ chua này nhà vốn đã có một cái, giờ trong nhà đông người ăn, năm nay còn mua thêm mấy cái, lúc này được xếp cùng hai hũ tương còn lại thành một hàng sát tường, Kiều Kiều bưng bát ra ngoài nhìn một vòng, tràn đầy tự tin.
Nhưng mà, lao động tiên phong Tống Kiều rõ ràng không chỉ có mỗi trách nhiệm này.
Vì Tống Đàm cũng bưng bát đi ra cùng cậu, thuận tiện dặn dò: “Trời bắt đầu lạnh rồi, công việc giữ ấm cho mấy tổ ong đã kiểm tra chưa? Chờ đến khi trong nhà kính bắt đầu nở hoa, em phải mang một tổ ong đất vào nhé.”
Kiều Kiều sững người: “Đại Hùng mùa đông không thích cử động... sao không mang ong mật vào ạ?”
Tống Đàm cười nhẹ: “Vì ong đất thân to, m.ô.n.g bự, chui vào trong hoa có thể giúp phấn hoa lan rộng và thụ phấn hiệu quả hơn ong mật.”
Thêm nữa, một tổ ong đất trong nhà đều là mấy con của Đại Hùng nở ra hồi đầu năm, số lượng nhỏ hơn hẳn so với ong mật, mang đi cũng tiện hơn.
Kiều Kiều gật đầu, lại múc một miếng ngọn khoai lang ngâm chua cay giòn tan: “Ngon quá, ăn cơm cũng thấy ngon, chị ơi, sang năm mình trồng thêm đi.”
Sang năm…
Tống Đàm nghĩ, kế hoạch của năm sau thật đúng là kín mít không kẽ hở! Trồng thì chắc chắn phải trồng rồi, nhưng cụ thể sắp xếp thế nào, còn phải chờ đến Tết xem trong làng có bao nhiêu người muốn ở lại đã.
Haiz, thời đại “hô một tiếng là có người” qua lâu rồi!
Cô lại ngẩng tay lên, xoa ngón tay nơi còn một chút linh khí lờ mờ, so với lúc mới quay về thì khá hơn rất nhiều, nhưng cũng là kết quả của việc cô ngày nào cũng không nghỉ mà chăm chỉ tu luyện.
Thao Dang
Giờ thì có thể gom linh khí vào nước, dẫn nước suối từ núi xuống tưới tiêu, không cần mỗi đêm lo nghĩ vất vả nữa.
Chỉ là muốn thấm nhuần dần dần khắp làng quê… con đường phía trước còn rất dài!
Tống Đàm thu tay lại, lúc này gật đầu: “Được! Cứ ăn thoải mái, em đã muối một đống to như thế, chất đầy nửa gian nhà rồi, ngày mai mang thêm mười mấy hũ cho ông chủ Thường đi nhé!”
Chuyện tương lai thì để sau hãy lo, dù sao thì thời gian còn nhiều mà.
Hiện tại có thời gian thì nghĩ xem, Tết này mổ heo, tổ chức tiệc mổ heo kiểu gì thì hơn nhỉ?
Còn ân nhân cứu mạng mà cô không nhớ nổi mặt kia, bây giờ mời tới luôn, hay là đợi xác định ngày mổ heo rồi mới mời?
Nghĩ đến đây, Tống Đàm lại dặn dò Kiều Kiều: “Ngoan, chú Trương trước có nói bã củ sắn dây có thể để lại cho nhà mình ủ lên cho heo bò ăn… em có mang về không? Ăn cơm xong thì đi thêm bữa phụ cho mấy con heo nhà mình nhé!”