• Tỏi xào t.hịt muối, dưa leo trộn trứng bắc thảo, dưa hấu bóp giấm...
Mỗi món đều là một tô lớn, làm nổi bật sự đầy đặn của bữa cơm nhà nông.
Mọi người chen vào bàn, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cộng thêm cơm cháy dưới đáy nồi, bụng ai cũng réo lên rào rào.
Bảo sao, buổi sáng chỉ có cháo trắng, dưa muối và bánh cuốn, làm sao mà no được!
Vì toàn người trẻ, Ngô Lan và Tống Tam Thành sắp thêm một bàn nữa trong bếp. Không có người lớn, bạn bè chẳng cần khách sáo, nhanh chóng chọn chỗ ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Theo thông lệ, lớp trưởng đáng lẽ phải cầm ly nói vài câu, nhưng giờ đây, anh ta chỉ cố nhịn không gắp trước rồi nói:
“Mọi người ăn thôi! Không thì chiều sao mà làm được việc!”
Không ai nhắc gì đến chuyện uống rượu, mà Tống Đàm cũng giả vờ như không biết. Nói đùa chứ, uống say rồi thì còn mua sắm được gì nữa?
Thế là, trên bàn ăn, mọi người chỉ "ưm ưm" gật đầu rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến. Ngoài từ "ngon quá", chẳng ai nói thêm được lời nào nghe có vẻ tri thức hơn.
Dưa leo giòn mát, đậu đũa khô cay thơm, ớt xanh nướng dày t.hịt lại thơm đặc biệt, chưa kể đến cà tím kho thấm đầy nước sốt, ăn với cơm thì không còn gì phải bàn cãi!
Cả đám "ahum ahum" ăn như thể mất kiểm soát. Một bữa ăn mà chẳng ai buồn mở miệng nói chuyện, còn tập trung hơn mấy con lợn con sau núi…
Kết quả là, sau hai mươi phút, mọi người đều ôm bụng, cảm nhận vị ngọt thơm mềm mại của canh mướp hương. Nhưng không ai dám mở miệng nói câu nào.
Nói sao nhỉ?
Đồ ăn cứ như đọng ở cổ, mở miệng ra là ợ, làm sao dám nói chuyện nữa?
Chỉ có Ngô Lan nhận ra không khí yên lặng, liền bước tới nhìn thử, hơ!
Dĩa, bát sạch bóng không còn chút gì!
"Cái này…" Ngô Lan hơi ngập ngừng, khách sáo hỏi, "Mọi người ăn no chưa? Đừng khách sáo nhé!"
Lớp trưởng yếu ớt giơ tay, nhưng vừa mở miệng đã ợ một cái rõ to. Phải đợi một lúc mới khổ sở nói được:
"Không ăn nổi nữa… thật sự không ăn nổi nữa rồi…"
Khó khăn lắm chờ Ngô Lan rời đi, lớp trưởng lập tức hỏi:
"Tống Đàm này, cậu có người yêu chưa? Không thì tôi mang của hồi môn tới làm con rể ở rể nhà cậu nhé… Ợ! Ngon quá mà…"
"Cậu nói linh tinh gì thế! Ở rể thì có gì hay, Tống Đàm này, cậu thiếu chị em không? Loại mà chỉ biết ăn ấy. Cậu thấy tôi được không?" Cô bạn ngồi cạnh không chịu thua.
Tống Đàm mỉm cười lịch sự: "Nuôi các cậu còn không bằng nuôi lợn nhà tôi, ít ra còn có giá trị hơn…"
Câu này… thật sự quá thực tế!
Cả đám im lặng.
Một lát sau, đột nhiên có người lại hỏi:
"Này… cậu nuôi lợn thật à? Nuôi mấy con? Tết có mổ lợn không? Có làm món mổ lợn không?"
Thao Dang
Tống Đàm cười, nụ cười có chút bất đắc dĩ:
"Có thì có, nhưng nghĩ đến giá đồ nhà tôi xem… hay là thôi đi thì hơn."
Cả đám… quá thật! Lại quá đau lòng!
"Tiểu Tống à, cháu xem dì được không? Dì biết rửa bát, lau dọn cũng thạo lắm. Cháu mổ lợn thì báo dì một tiếng, dì tới phụ cháu."
Dì tóc ngắn, trông khỏe khoắn, kéo nhẹ áo bị ngấn bụng làm nhăn, rồi cười tươi nói:
"Dì đây mà, tiền lương hưu không để ăn thì để làm gì nữa chứ?"
Tống Đàm: …
Cô thật sự thích kiểu khách như dì này.
Nhưng t.hịt lợn đâu phải dễ mua, cung không đủ cầu mà…
Thế là cô cười: "Mổ lợn thì phải chờ đến mùa đông, xa lắm, nhưng dì ơi, hay dì ăn thêm nắm cơm nữa đi? Trong đó có tương ớt xanh xào thịt."
Dì: …
Nước miếng dì không kìm được lại chực trào ra, nhưng bụng thì thật sự không thể chứa thêm được chút nào nữa.
Dì đành đau lòng từ chối: "Thôi, ăn không nổi nữa, no lắm rồi…"
Tống Đàm bỗng sáng mắt: "Nhà cháu còn mấy hũ đào xanh muối, dì muốn ăn thử không? Tiêu hóa tốt lắm đấy."
Cô lục lọi, lấy ra mấy hũ:
"Dì nhìn xem, đây là đào cháu hái từ rừng trên núi nhà cháu, ngon lắm!"