“Nếu là em uống, em ngại mở miệng sớm như thế. Chủ yếu là em đang nghĩ, nếu nhà uống hết, thể bán cho em để em lấy sữa tươi nấu sữa cho homestay.”
Bà ở đây một thời gian, cũng rằng trang trại nhà Tống Đàm mỗi ngày đều mang sữa bò và sữa dê lên, nhưng lượng thì đều và nhiều.
Dù bò nuôi giống chuyên lấy sữa, việc vắt sữa chỉ đơn giản là vì thấy bê con b.ú hết, vắt cho đỡ lãng phí mà thôi.
Số lượng ít như , mà chế biến thì đáng, uống thì cả nhà chẳng tiêu thụ xuể.
Bên ngoài mua cũng mua , nhưng uống mỗi ngày thì cũng áp lực thật sự. Nay Lục Tĩnh nấu sữa, Trương Yến Bình là đầu tiên ủng hộ:
“Được đấy! Homestay của dì định vị cao cấp, bán thêm sữa các thứ thì hợp lắm. Miễn khách, chẳng lo gì sữa ế.”
Mà phòng bên đó cũng nhiều, lượng sữa bò sữa dê cũng nhiều, kinh doanh kiểu là quá hợp lý!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Tĩnh lúc mới bật :
“ cũng là kiếm thêm thu nhập thôi, cũng nhờ nhà mới đồ như thế, rõ luôn nhé, đồ thì lấy là lấy, nhưng em mấy cũng tính sòng phẳng.”
“Không từ chối nhận tiền của đấy.”
Ở lâu với , cũng quá hiểu tính , Ngô Lan lập tức gật đầu: “Được!”
Kiều Kiều cũng hăng hái giơ tay:
“Vậy thể bán bánh phô mai Basque cùng luôn ạ? Anh của con ngon lắm, bảo thêm ạ!”
Lục Tĩnh liếc con trai, đó dịu dàng sang với Kiều Kiều:
“Cục cưng , trai Lục Xuyên của con lời như con . Bánh chỉ dành cho thích thôi, khách ở homestay của dì chắc chẳng ăn .”
Bà vốn định đùa một chút, ai ngờ Kiều Kiều suy nghĩ một hồi cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu :
“ thật! Giống như ông chú Bảy nấu cơm cho tụi con ạ, cũng là vì thích tụi con mà!”
“Sau con mà nấu, cũng sẽ nấu vì con thích !”
Cả nhóm sững , đó đều phá lên . Ông chú Bảy thì mặt cứng đờ, khẽ lầm bầm:
“Mặt dày, ai thèm thích chứ, hổ.”
Còn trong phòng khách, Tống Đàm vẫn đang cầm điện thoại trao đổi với bên biên giới.
“… Bên đề xuất thế , còn bên hợp tác theo kiểu gì thì cứ cụ thể.”
Cô trình bày hết ý tưởng của , nhưng đầu dây bên lập tức chọn phương án, ngược bắt một điểm khác:
“Phải đợi đến Tết Đoan Ngọ thật ? Không thể c.ung cấp ngay bây giờ ?”
Tống Đàm: …
Cô đành bất lực :
“Đợt mầm ngải đầu mùa bên gửi sang cho các , cây cỏ cũng cần thời gian phát triển chứ.”
“Hơn nữa, giống ngải cứu chọn là ngải dược, nếu đủ thời gian sinh trưởng, dược tính sẽ đạt, đến Tết Đoan Ngọ thì cắt tỉa cũng kịp .”
Đối phương bắt đầu than khổ:
“Cô bên khổ thế nào ! Mới đầu tháng Tư mà muỗi bu đầy …”
Tống Đàm cũng bó tay:
“Nhà trồng ngải cứu ngần thôi, c.ung cấp liên tục là thể. Nếu vì tiết kiệm ngải cứu, thì nghĩ đến mấy cách thủ công rườm rà như ?”
“Nói thật, nếu các cần gấp, đến Tết Đoan Ngọ bên thu hoạch xong ngải cứu sẽ chọn lọc kỹ, để trữ 3 đến 5 năm, đó mới thành ngải điếu, trị bệnh cực kỳ hiệu quả.”
“Khách hàng của chẳng bao giờ lo lắng cả.”
Người bên tất nhiên cũng hiểu, nghĩ đến mức giá phía đối phương đưa , đến mức lỗ, cũng lời, nhưng so với việc buôn bán bình thường của họ thì…
Thôi bỏ , nghĩ đến thấy ngại.
Thao Dang
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì Tết Đoan Ngọ thì Tết Đoan Ngọ .
Tháng 5 âm lịch, tức tháng 6, 7 dương lịch, vốn dĩ cũng là thời điểm muỗi bùng phát ở vùng họ. Hai tháng dù điều kiện vẫn đến mức khắc nghiệt, chỉ cần phòng hộ kỹ một chút là .
Thép thì dùng đúng chỗ!
Lần đầu hợp tác kiểu , trong lòng Tống Đàm cũng phần tôn trọng nên khách khí :
“Vậy , Tết Đoan Ngọ, bên sẽ một đợt mẫu nhỏ gửi qua, các dùng thử xem hiệu quả . Nếu , thì chấm dứt hợp tác cũng ảnh hưởng gì đến kế hoạch tiếp theo bên .”
Nói trắng là: ký hợp đồng!
Bên phụ trách nghĩ tới độ hot và khó mua của mấy món nhà cô , nghĩ đến danh tiếng nhà họ…
Thôi thôi !
Mình bỏ tí tiền thế , còn đòi gì hợp đồng nữa chứ!