Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1349: Đối tượng cho chó.



Tống Đàm thật sự quên khuấy chuyện tìm đối tượng cho chó.

cũng thể trách cô .

Trong nhà giờ bảy bảo bối : một Đại Vương, bốn chú chó giải ngũ, hai con border collie, đực cái đều đủ cả, theo lý thì “nội bộ tự xử” vấn đề.

Lại còn là một đại gia đình chó, quen hiểu tính, ở chung cũng chẳng khó.

Vậy mà đến đứa đến trễ nhất là Border Collie cũng hơn nửa tuổi, thế mà cặp nào chốt đơn cả...

Cô gọi điện cho bên Ninh Thành để hỏi về việc phối giống, ai ngờ bên cũng mà ngơ luôn.

Trước đây họ khảo sát một , tái khảo sát thêm nữa, quá tin tưởng năng lực nuôi chó của nhà họ Tống, nên từng đề cập tới triệt sản… Vậy thì rõ ràng là mặc định tự do kết hôn còn gì!

Thế mà bây giờ nửa năm trôi qua, tự nhiên gọi điện hỏi chuyện mai mối là ?

Người bắt máy là Chu Tân, nghĩ mãi thông:

“Tết ghé thăm, mấy con ch.ó vẫn ngoan ngoãn y như cũ, còn tưởng là triệt sản hết đấy! Hóa ?

Chưa mà ngoan thế? Không đúng nha, mấy con ch.ó bên khỏe mạnh , chẳng lẽ các trong khẩu phần thức ăn còn điều chỉnh hormone gì ?”

Tống Đàm: “…”

Cô chỉ mới hỏi một câu đơn giản, thế mà tên lắm chuyện , quả nhiên là thể chuyện yên với .

Cô chỉ ừ ừ gật gù đối phó, chốt :

“Được, tự do là . cúp máy đây.”

“Ê ê ê đừng mà!” Chu Tân bên gào to:

“Năm nay còn lấy thêm chó ?”

“Nói gì nữa, cô cũng quen lãnh đạo bên tụi , mà cả nửa năm hó hé lấy một lời.

Được lắm, coi tụi là ngoài luôn đúng ?

Tết tới nhà cô ăn cơm còn dằn mặt, mà ngại mất mặt là vì lãnh đạo thật sự để bụng…

Mà , hỏi thật, nhịn lâu lắm ! Mọi cho hỏi, chứ lãnh đạo bên cô thật sự để bụng thiệt hả?...”

Anh bắt đầu ba hoa chích chòe, Tống Đàm thì ngơ ngác hiểu nổi:

Cái gì mà lãnh đạo?

Cái gì mà dằn mặt?

Cô cũng thèm để ý, dù Chu Tân cũng thuộc dạng mồm như máy khâu, mãi dứt.

Cô chỉ chắt lọc đúng trọng tâm:

“Bên còn chó ?”

“Không còn.” Chu Tân trả lời ngay:

Thao Dang

“ tưởng cô gọi để hỏi vụ đó, nên định giữ ý xem con nào phù hợp thì báo.

À đúng , diếp cá với gói gia vị trứng nhà cô bao giờ bán thế?”

“Chồng bà chị họ là lính biên cương đấy, chắc kể nhỉ, lúc cưới…”

Tống Đàm hết chịu nổi:

“Nói trọng tâm.”

Chu Tân tủi :

“Ờ…”

Ngừng một lát, lọc lọc đầu óc, xóa bớt mấy dòng phụ đề, mới :

“Nói ngắn gọn!”

“Tóm lúc chị họ cưới ăn trứng nhà cô, gởi về cho nhà chồng, bây giờ bên cứ hỏi suốt bao giờ mới mua tiếp đồ nhà cô đó!!”

Lục Xuyên cạnh hết, đợi Tống Đàm dập máy xong mới nhịn :

“Hô hấp của họ chắc luyện kỹ lắm nhỉ.”

Tống Đàm chỉ cảm thấy đầu như ong ong, mặt cảm xúc:

“Ừ, em nghi là mỗi ngày luyện phổi thôi.”

Bộ gan tì tim thận cần luyện ?

mà…

Cô nhắn tiếp một tin hỏi:

“Anh nãy ‘lãnh đạo’ nào?”

Một phút , đối phương gửi sang một đoạn voice 60 giây.

Tống Đàm: … Có những lúc, voice cũng cần nhiều dũng khí lắm.

mới lưỡng lự một chút, đối phương gửi thêm một đoạn 58 giây.



Giữa trưa, khi Bí thư Tiểu Chúc tới, bước thấy Tống Đàm chỉ lên bức ảnh treo tường:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vị … là cán bộ cấp tỉnh ?”

Bí thư Tiểu Chúc bật nhịn :

“c.uối cùng cô cũng nhận !”

Nếu trong nhà cô giáo dục nghiêm khắc, giữ bí mật cẩn thận, buột miệng từ lâu !

… cô thần sắc của Tống Đàm:

“Có vẻ như cô cũng mấy ngạc nhiên ha?”

Tống Đàm gật đầu:

“Hồi mổ heo thấy lạ , chắc chắn mấy mua sắm hàng chính phủ.”

Chỉ là… cô nghĩ là của tỉnh thật.

cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, dù ông nội của Bí thư Tiểu Chúc còn thể cấp bậc cao hơn, mấy chuyện ăn vặt vãnh thế căn bản tác động .

Haiz… lúc thấy cũng buồn thật!

Làm ăn mà giỏi quá, nhiều mối quan hệ mà chẳng xài cái nào, thấy cũng phí!

Chỉ là…

“Chu Tân nhờ hỏi thử, thể c.ung cấp thêm chút sản phẩm , nhất là mấy loại hoa cỏ.”

Người ở biên giới thì thiếu đồ ăn, nhưng vì điều kiện địa lý và tính chất công việc, uống diếp cá giúp cơ thể thấy dễ chịu hơn.

Còn các sản phẩm khác… thì gia đình lính tranh hàng, chỉ thanh nhiệt và gói gia vị trứng là còn phát ít nhiều.

Bí thư Tiểu Chúc Tống Đàm thiếu đơn hàng, nhưng thấy cô ngập ngừng…

“Phí ship đắt lắm hả?”

Bị hỏi thế, Tống Đàm ngược thấy nhẹ nhõm:

“Không , chỉ là năm nay nhiều việc, vốn định mảng nữa.”

bây giờ thì…

Cô lắc lắc điện thoại:

“ tuyển , tiên phơi một ít diếp cá và ngải cứu.”

Giờ đang xuân về hoa nở, hái một đợt ngọn ngải cứu thuốc cũng ảnh hưởng gì đến vụ Đoan Ngọ.

Bên bờ ao cũng mọc đầy diếp cá, nhà cô nhiều thích món gỏi , thì cho , thanh nhiệt giải độc, kháng viêm, mọc cũng nhanh.

Tin tuyển phát , Tôn đang ủ rũ bãi cỏ, hai mắt gần như mất hết ánh sáng, chịu nổi nữa, tìm tới cửa.

Lúc Tống Đàm mới nhớ :

“Ủa, còn quyết định xong ?”

“Quyết định cái gì!” Anh Tôn sắp phát điên:

“ đưa cả cả chó vượt ngàn dặm tới đây, mà từ Đại Vương tới mấy con ch.ó nhà cô, đứa nào cũng giống như triệt sản xong, lòng như nước lặng, mở lời đây?”

“ mặc kệ!”

Anh giở chiêu cù nhây:

“Cô bảo mấy con bảo bối nhà cô cho một lời hứa !

Lần chắc chắn sẽ để ý một em nào đó! Một con thôi cũng !”

“Có cam kết mới dám liên hệ tiếp!”

Tống Đàm: … Anh Tôn , lời ?

Chó nhà đẻ con còn đòi hỏi khắt khe đó!

Cô cũng bất lực:

“Nếu mà bắt tụi nó hứa , thì giờ tụi nó ‘nội bộ xử lý’ xong cả .”

Cô vốn đặt nặng giống loài huyết thống gì, mặc kệ tụi nó tung tăng thoải mái, nhưng đúng là… ai nấy đều chú tâm công việc, mảy may nghĩ đến sinh sản.

Về chuyện , Tống Đàm chỉ thể đoán, chắc là tụi nó hấp thụ linh khí, ưu tiên cải thiện thể chất …

Anh Tôn mặt mày thiểu não.

mà… chỉ cần nghĩ đến đám chó lông mượt như lụa, tung tăng chạy nhảy ánh nắng bãi cỏ, thật sự nỡ bỏ c.uộc.

Giằng co một lúc, c.uối cùng vẫn nghiến răng:

“Thôi ! Để tự liên hệ!”

Lần nhất định rửa nhục!

Phải chọn những em chó tuyệt nhất!

Cả ba con ch.ó nữa… chó gen cũng quý lắm chứ bộ! Không thể bỏ qua!

Phải chọn kỹ càng!

Anh Tôn khí thế hừng hực, phóng xe , khi còn lấy theo ba cái bánh hành do ông chú Bảy mới nướng xong.

Mà núi, Trần Nguyên bàn bạc xong với mấy trong đội, dự định sẽ bố trí một bếp ăn, thì một nhân viên rụt rè tiến gần:

“Đội trưởng… bên ca đêm còn tuyển ạ? Em đưa nhà tới …”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com