Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1342: Bữa sáng và công việc.



Đám nô lệ đô thị mới bắt đầu giai đoạn “dưỡng bệnh” thật vẫn thích nghi với nếp sống quy củ.

Đừng thấy họ ban đêm xong việc hô hào nhất định ăn sáng, nhưng thực tế đến bảy giờ rưỡi sáng, khi Niên Tự tỉnh dậy gọi từng , cả đám vẫn còn ôm chăn ngơ ngác.

Sau đó hẹn mà cùng sờ lấy điện thoại.

“Mới bảy giờ rưỡi thôi á?”

Khoan ! Nếu là ngày mà nhà xa, 7:30 là chen chúc xong trong tàu điện ngầm , giờ ngạc nhiên cái gì chứ?

mà…

“Ăn sáng hả? Thôi khỏi, thấy ngủ đủ, ngủ thêm chút nữa…”

“Anh ăn , đói.”

Người duy nhất còn nghị lực là cắt dày, ôm bụng lồm cồm bò dậy, mắt vẫn díu , ý chí gì ghê gớm, mà là cái bao tử hiện tại của thật sự chịu đói.

là một nhân viên sale kỳ cựu, trong ký túc xá qua cửa sổ thấy bầu trời sáng mờ mờ của buổi sớm, cả như lạc cõi mộng:

“Không ngờ thể dậy sớm thế …”

Niên Tự thì theo thói quen mở đồng hồ theo dõi giấc ngủ xem thời gian, ừm, tuy là thêm bạn cùng phòng mới, tuy là đến tận hai giờ rưỡi sáng mới rửa mặt xong mà họ vẫn ngủ…

mà!

Anh vẫn ảnh hưởng giấc ngủ, tối qua tổng cộng ngủ bảy tiếng! Trưa ngủ thêm hai tiếng nữa là hôm nay là một ngày hạnh phúc!

Nhìn đám đồng nghiệp “kém cỏi” đang rúc trong chăn, vội thúc giục:

“Mau dậy ăn sáng !”

Thao Dang

“Sáng nay cháo khoai lang mềm dẻo, ngọt thơm nức mũi.”

“Còn mì vịt nấu canh chua, bánh tráng trứng rán mỡ bóng lưỡng với rau hẹ và miến mỏng dính ánh sáng xuyên qua luôn đấy… Không ăn thì chỉ còn đợi đến bữa trưa thôi đó.”

Anh còn nhắc nhở: “ tiệm tạp hóa trong làng coi , đừng bảo mấy đến đây dưỡng bệnh mà còn định ăn mì gói nha?”

Ngay lập tức bật dậy: “Chuẩn ! Mì gói bốn đồng một ly đó!”

Nói xong cầm chăn, vẻ mặt mơ màng: “Tối qua ngủ lúc mấy giờ nhỉ?” Điện thoại hết pin luôn ! Mà hề cắm sạc!

Thật kỳ quặc!

Thật thần kỳ!

Mọi , hai còn đang lười biếng giường cũng bật dậy, cũng ngơ ngác: “Ờ ha, ngủ lúc mấy giờ nhỉ?”

Họ ở cùng phòng với Niên Tự, tối hôm qua khi tắt đèn lúc 9h, cả đám còn định thì thầm trò chuyện một lát, ai ngờ mấy câu ngủ mất .

nghĩ thì hôm qua mới đến nơi, chắc do đường vất vả nên cũng hiểu .

mà, bình thường tầm đó là lúc tinh thần tỉnh táo nhất cơ mà, ngủ lúc nào ?

Mắt nạ, nút tai, nến thơm, video bóp xà phòng ASMR, nhạc sóng não giúp ngủ…

Còn kịp chuẩn gì cả, mà lăn ngủ ?!

Mọi suy nghĩ mãi: “Chắc do nông mệt quá, mà vùng quê thì yên tĩnh quá chừng.”

Cái yên tĩnh giống kiểu đóng kín cửa sổ trong thành phố mà gọi là “tĩnh lặng”, là sự yên bình tiếng côn trùng kêu, c.h.i.m hót, gió đêm xào xạc lá cây…

! Chính là cái sự yên tĩnh khiến cho đầu óc và trái tim đều bình .

Niên Tự đắc ý cong khóe môi, thầm nghĩ: “Các chỉ lười mấy ngày đầu thôi, đó cần ai gọi, đến giờ tự khắc sẽ dậy.”

Phía ký túc xá nam hai phòng thì đều dậy cả , ba phòng bên nữ cũng Lưu Liễu gọi điện đánh thức. Mọi từng việc chung một , giờ đến bữa sáng đều tự nhiên chung một bàn dài, cùng cúi đầu đĩa cơm sáng đầy ụ mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

(Ờ, trừ cắt dày , chỉ ăn một phần ba đĩa thôi.)

chẳng buồn chút nào, trái còn đắc ý:

“Chị Tiểu Phụng trong bếp bảo ăn ít quá, từng cắt dày, liền ăn xong phần thì tới lấy thêm, chị sẽ để phần bếp ủ ấm cho .”

“Đến mười giờ, ăn thêm một bữa nữa!”

Anh là đàn ông, mà thấy Địch Tiểu Phụng lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu xinh , tiện gọi là “thím”, bản năng nghề sale lập tức gọi luôn là “chị”.

Cái gì cơ?!

Cả bàn đồng loạt sửng sốt: “Chu đáo thế á?!”

“Ừ đó!” Cô tự học thi , là hướng ngoại nhất, lúc còn sang Lưu Liễu đang bế con:

“Trứng hấp cho con của chị Lưu cũng là do chị Tiểu Phụng sắp xếp đó! Nói là nhân lúc nấu cơm thì bỏ xửng hấp cùng luôn, chẳng tốn công gì cả.”

Dĩ nhiên , trứng là do Lưu Liễu tự bỏ tiền mua, dù đây cũng là bếp ăn tập thể, thể nấu riêng thức ăn dặm cho con nít mỗi ngày .

Lưu Liễu cũng vui lắm, giờ nhỏ giọng :

“Hôm qua đầu bếp Tưởng còn khuyên nên mua ít sữa bò của cô chủ, mỗi ngày lấy 500ml, nấu giùm cho, thể bổ sung thêm cho con ăn dặm. sữa còn hơn cả mấy loại ngoài thị trường nữa.”

Cô cũng đồ nhà họ Tống chất lượng cao, nên bây giờ đang phân vân:

“Đầu bếp Tưởng nếu vì con nhỏ, thì sữa cũng dễ bán cho nhân viên … mà mỗi ngày chỉ 500ml thôi, tận nông trại mà lấy.”

“ mà…” Lưu Liễu thật sự đắn đo: “500ml, dù tính giá nội bộ cũng vẫn tới 50 tệ, thấy tiếc tiền quá…”

Năm mươi tệ lận đó! Nếu canh khuyến mãi thì gần như mua cả một thùng Sữa đặc biệt Tê Tê. Mà giờ cô đang lúc thiếu tiền, sữa công thức cho con, tã bỉm đều dám mua loại đắt, sữa bò là thấy xa xỉ .

Dù đầu bếp Tưởng và chắc chắn, cô cũng tin thật, chỉ là… vẫn thể quyết định nổi.

Cô cũng dám với Lưu Ninh, sức khỏe vẫn còn yếu, thế mà còn lo trả tiền thuê nhà cho cô . Lưu Liễu sợ lỡ , rằng móc tiền đưa luôn, thế thì cô thật sự còn mặt mũi nào mà sống nữa.

Giờ thì , một đám đồng nghiệp, nhiều còn trẻ, từng ở thành phố lớn, cô cũng để chia sẻ .

Thế nhưng lời xong, thấy cả bàn đều cô chằm chằm, chẳng ai lên tiếng, ánh mắt thì lạ kỳ, khiến cô bắt đầu thấy lo lắng:

“Các thế…?”

“Là ghen tị đấy! Ghen tị!” Niên Tự vỗ bàn đầy đau lòng!

“Chỉ 50 tệ thôi! Hu hu hu thật sự ghen tị quá trời!”

Cô gái mắt tròn cũng ghen đến mức đổi phận luôn: “ mà con thì mấy!”

Anh cắt dày còn sờ bụng : “Có con thì … mà cái dày của cũng thể nuôi chứ ha…”

Chỉ cô gái tính tình điềm đạm là vẫn bình tĩnh, lúc lấy liệu để phân tích:

“Đồ của nhà Kiều Kiều thì chắc chắn chất lượng , nhưng từng cướp nào, vì thời gian canh livestream, xem phát thôi, nên xứng giá .”

Chính vì … hơn nửa năm , cô tốn một đồng nào.

“, mỗi ngày 50, một tháng là 1500, đối với chị thì áp lực kinh tế quá lớn, nên mua.”

Cô xong, sang cả cô bạn Diễm Diễm và Lưu Liễu, kết luận:

“Nếu thật sự mua, khuyên nên mua cho bản uống.”

“Phụ nữ sinh tổn hao nhiều, chị giống từng tĩnh dưỡng tử tế.”

Béo, phù nề, da sạm vàng, tiều tụy, mặt vết nám, môi sắc, dễ thở dốc, dễ đổ mồ hôi…

Dù cô đến đây khá lâu, nhưng cơ thể thì thể hồi phục trong một hai ngày.

Cho dù những khác đến cũng chẳng ai khoẻ mạnh gì cho cam, nhưng qua thì quả thực cơ thể của Lưu Liễu đúng là …


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com